Chương 916: Lạp Xưởng
Chương 916: Lạp XưởngChương 916: Lạp Xưởng
Chỉ nhìn thấy hắn nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm, gương mặt tuấn mỹ vẫn giống như một cái giếng cổ mà không gợn cơn sóng nào. Sau đó dưới ánh mắt không thể nào tin được của mọi người, hắn lại nhìn Long Lục, thản nhiên lên tiếng, trong lời nói còn kèm theo vẻ tự hào và khoe khoang: "Người không có phu nhân để ăn bám thì không cần nói."
"Bịch..."
Trong nháy mắt, Long Lục chỉ cảm thấy mình bị đả kích, nửa cái đùi gà trên tay cũng bị rơi xuống đất.
Còn về phần những người khác thì đang cố che gương mặt rơi đầy lệ, tất cả đều cảm thấy không cam lòng. Có phu nhân không tâm thường. Có phu nhân rất đắc ý. Hu hu, đột nhiên họ cảm thấy mình rất muốn quay về nhà tìm phu nhân.
Hoa khai tịnh đế, mỗi cành một đóa.
Không nói đến Mộ Dung Húc ở bên này có thể nhẹ nhõm ngược cẩu mà phủ Chương Châu bên kia cũng đang bước vào không khí đón năm mới.
Vì để bách tính có thể đón một năm mới tốt đẹp, Quận Thành của phủ Chương Châu dưới sự đề nghị của Quý tri phủ mà tất cả đều được treo lông đèn đỏ chói, mỗi một nạn dân trong trại tị nạn đều được ngắm pháo, với mong muốn dân chúng có thể được trừ bỏ cái cũ và chào đón cái mới.
Ngoài ra khi bách tính phủ Chương Châu đón tết đều chuẩn bị lạp xưởng nên hơn mười ngày trước Quý tri phủ đã đặc biệt kéo đến mấy chục con heo lớn trưởng thành, gọi đồ tể đến giết thịt, động viên dân chúng toàn thành cùng làm lạp xưởng.
Đến bây giờ lạp xưởng đã được hong gió, từng dây lạp xưởng có màu đỏ chói, tản ra mùi rượu thoang thoảng, mọi người nhìn thấy đều thèm thuồng.
"Nhớ kỷ phải chia đến từng nạn dân trong trại tị nạn, nếu để bản phủ biết được ai dám làm càn, cắt xén, cất giữ cho riêng mình, đó là một tội rất lớn, ta tuyệt không khoan dung." Quý tri phủ nghiêm nghị nói, ông ấy trầm giọng nhắc nhở và cảnh cáo với các nha dịch có nhiệm vụ đi phát lạp xưởng.
Những dây lạp xưởng này đều nhờ có dân chúng cố gắng và vất vả làm ra, chính vì muốn để tất cả bách tính đều được đón tết vui vẻ nên ông ta không cho phép những chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra. "Vâng!"
Nhìn Quý tri phủ cảnh cáo một cách nghiêm nghị như vậy, các nha dịch đều run rẩy, họ cung kính gật đầu, những suy nghĩ ích kỷ kia vừa mới nổi dậy cũng phải biến mất trong nháy mắt.
"Món ăn cuối cùng lên rồi đây, để mọi người đợi lâu rồi."
Thẩm Bích Thấm bưng một đĩa ngồng tỏi xào lạp xưởng lên, sau đó ngồi vào vị trí của mình: "Chờ tứ ca mời Phùng lão đến thì có thể có thể bắt đầu bữa tiệc tồi."
Người phương bắc có rất nhiều tập tục khi đón tết, có mổ heo làm thịt, có làm sủi cảo, còn phương nam nên này có thể nói là không phong phú bằng nhưng nhất định bánh ngọt và lạp xưởng thì không thể thiếu được, chỉ cần có điều kiện thì người ta đều sẽ chuẩn bị trước. Cách làm lạp xưởng cũng không khó, nguyên liệu đầu tiên nhất chính là lòng heo, dùng muối rửa sạch lòng heo, tiếp theo dùng thịt ba chỉ cắt thành từng khúc, ướp đường, muối, rượu, hoa tiêu và một số hương liệu. Dồn thịt ba chỉ đã ướp vào ruột heo, sau đó hong khô trong mười ngày thì lạp xưởng đã hoàn thành.
Cắt lạp xưởng thành từng khúc, cho vào đầu chiên, sau đó mới cho ngồng tỏi vào xào nhanh rồi cho ra đĩa. Bên ngoài lạp xưởng sẽ giòn, bên trong thì dai mềm, bóng dầu rất kích thích cảm giác thèm ăn, kèm theo mùi rượu nồng và hương tỏi thơm hòa quyện vào nhau, quả thực khiến người ta ăn ngon mà không thể ngừng lại.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Bích 'Thấm tự tay làm lạp xưởng theo cách thủ công, vì đều dùng tay cắt nên các khối thịt hoàn chỉnh và đồng đều nhau, lúc mới cho vào miệng, lạp xưởng có mùi thơm và dẻo. Ở kiếp trước nàng thường mua lạp xưởng ở những cửa hàng, mà thịt dùng làm lạp xưởng ở đó đều được xay nhuyễn bằng cối xay nên khi lạp xưởng được làm ra sẽ khá rời rạc, cảm giác vụn vỡ.
"Thật sự vất vả cho Thẩm cô nương rồi!"
"Lý đại nhân còn chưa biết, nồi lẩu ở Quý Tiên Lâu cũng là tiểu nữ nhi đã nghĩ ra." Thẩm Thủ Nghĩa vô cùng tự hào nói.
"Thì ra là vậy! Thẩm cô nương quả nhiên thông tuệ hơn người."