Chương 915: Giống Như Ăn Bám
Chương 915: Giống Như Ăn BámChương 915: Giống Như Ăn Bám
"Trong khoảng thời gian này, chư vị đều vất vả rồi, bản tướng quân ở đây đa tạ các ngươi." Mộ Dung Húc chân thành nhìn mọi người nói, sau đó hắn nâng chén rượu của mình lên cạn sạch.
"Tướng quân đừng nói vậy!"
Thấy vậy, mọi người đều vội vàng nâng chén, cùng đứng lên và cung kính đáp lễ Mộ Dung Húc.
"Chư vị đừng câu nệ! Hôm nay đón tết, mọi người cứ thoải mái là được." Mộ Dung Húc phất tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
"Đa tạ tướng quân."
Nghe vậy mọi người đều nhìn nhau, cảm thấy kích động không thôi, thái độ của Mộ Dung Húc như thế đã nói rõ hắn xem họ như tâm phúc của mình.
Bởi vì Mộ Dung Húc đã nói như vậy nên bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn, tất cả các quân lính cao to, thô kệch, chờ qua ba vòng rượu thì không khí trong bữa tiệc càng lúc nàng náo nhiệt hẳn lên, đồng thời cũng xuất hiện mấy câu nói đùa thô tục.
Cho dù Mộ Dung Húc không hứng thú với mấy câu đùa thô tục nhưng hắn không bài xích, chỉ mỉm cười nhìn mọi người chê cười nhau, trò chuyện với nhau, như vậy cũng cảm thấy rất ấm áp.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác khi ở cùng với người thân của mình hay cảm giác khi ở cạnh người yêu, đây là cảm giác ở cùng với huynh đệ, rất nhẹ nhốm, sảng khoái đầy vui vẻ.
"Nhưng ta phải nói, lần này phải cảm tạ tướng quân phu nhân, nếu không có những quân phục kia thì ta sẽ sầu chết mất." Triệu Đại Giang cảm khái nói.
"Không sai! Thiếu phu nhân thần cơ diệu toán, đúng là hiểu được tình hình lửa xén chân mày của chúng ta." Long Nhất sùng kính gật đầu nói.
"Đúng vậy! Thật ra nếu ngẫm lại mấy năm nay thiếu phu nhân thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều." Long Nhị cũng vô cùng cảm khái mà gật đầu. Sau đó hắn kể lại từng chuyện Thẩm Bích Thấm đã làm cho mọi người ở đây cùng nghe.
Đối với những chuyện có thể nâng cao địa vị của Thẩm Bích Thấm trong lòng mọi người, tất nhiên Mộ Dung Húc sẽ không phản đối, hắn chỉ lằng lặng lắng nghe, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
"Đúng vậy, thiếu phu nhân của chúng ta tài giỏi như thế đó!"
Lúc này Long Lục đã uống say, đột nhiên hắn xích lại gần, ợ một cái, sau đó lại lớn tiếng nói mà không hề lựa lời: "Thế nhưng làm sao mà ta lại có cảm giác thiếu chủ của chúng ta làm gì cũng được thiếu phu nhân giúp đố, cực kỳ giống... giống như... Cái kia..."
Mà một bên này, Long Nhất nhìn thấy dáng vẻ khổ sở tìm từ ngữ của Long Lục, hắn cũng là người biết rõ tính tình của Long Lục, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nên vội vàng đứng lên muốn bịt miệng Long Lục lại, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
"Đúng rồi, ăn bám! Giống như ăn bám!"
Long Lục vỗ mạnh vào đầu mình, mặt mày cười lên vô cùng vui vẻ, nói: "Nghĩ ra rồi, chính là giống như ăn bám. Nếu không có thiếu phu nhân giúp đỡ, chỉ sợ chúng ta đã chết đói rồi."
Long Lục vừa nói ra lời này, động tác của Long Nhất ở bên kia giống như bị hóa đá, đứng im tại chỗ, hắn yên lặng cúi đầu xuống, trong nháy mắt trong lòng cũng hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều im lặng, hoàn toàn không dám thử liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Húc, tuy nhiên họ cũng cảm thấy giống như Long Lục vừa nói nhưng không ai dám nói thành lời. Người huynh đệ Long Lục này đúng là rất can đảm!
Tất cả mọi người đều đang lặng lẽ thắp nến cho Long Lục. Họ nói thầm: Người huynh đệ Long Lục, lên đường bình an! Ngày này sang năm chúng ta sẽ nhớ đến trước mộ thắp nén hương cho ngươi.
"gu." Trong thoáng chốc khi mọi người đều im lặng thì Long Lục bên kia cũng chậm rãi tỉnh táo lại, vẻ mặt khóc ròng nhưng không ra nước mắt của hắn chậm rãi quay đầu lại, trong tay hắn vẫn còn đang cầm nửa cái đùi gà, hẳn cứ như vậy mà bất động nhìn về phía Mộ Dung Húc, Long Lục muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.
"Ừm."
Mọi người ở đây đều đang tưởng tượng ra một vạn loại hình ảnh Long Lục sẽ bị Mộ Dung Húc ngược đãi, thế nhưng Mộ Dung Húc đã trả lời.