Chương 931: Nhân Rộng Dong Riêng
Chương 931: Nhân Rộng Dong RiêngChương 931: Nhân Rộng Dong Riêng
Thấy Thẩm Bích Thấm không muốn tiết lộ quá nhiều, Lưu Trường Phúc cũng không hỏi lại nhiều, dẫn theo vài hộ vệ đi theo Thẩm Bích Thấm ra ngoài.
"Nha đầu, sao cháu lại đến đây?"
Gần đây Thẩm Bích Thấm đang phải giúp hướng dẫn một số người dân đồng ý gieo trồng dong riềng, cho nên rất bận, lúc này nha đầu này lại đến đây khiến Quý tri phủ cảm thấy rất kinh ngạc.
"Quý thúc, thúc cảm thấy thời tiết hôm nay thế nào?" Thẩm Bích Thấm cũng không quanh co vòng vèo, lập tức hỏi thằng vào vấn đề.
"Ừm, không lừa cháu, thời tiết này, ta sợ tình hình rất không lạc quan." Nghe vậy, Quý tri phủ cũng cau mày, giống như có suy nghĩ gì nhìn Thẩm Bích Thẫm hỏi: "Cho nên, ý của cháu là?"
"Đúng vậy, cho nên hôm nay cháu đến đây để xin chỉ thị của Quý thúc, có thể khiến cho càng nhiều người dân trồng dong riềng không ạ?”
Thẩm Bích Thấm tiến lên nói: "Cháu nghĩ, nếu đột nhiên để họ gieo trồng loại cây mới, họ chắc chắn sẽ không chịu đồng ý, nhưng nếu như huyện Nam Tĩnh và huyện Long Khê, lấy danh nghĩa của Trung Nghĩa Bá và Lý đại phu ra đảm bảo, thì muốn để những người dân này đồng ý trồng dong riềng cũng không khó, dù sao đất đai canh tác của họ vừa trải qua lũ lụt, hơn nữa sản lượng của dong riềng cũng rõ ràng như ban ngày, cho nên để cho bọn họ đổi sang trồng dong riềng, chắc sẽ tương đối dễ dàng."
"Cách này rất có tính khả thi." Nghe vậy, Quý tri phủ cũng gật đầu tán thành: "Chỉ là nếu như thật sự xảy ra hạn hán, mà chỉ có hai huyện đồng ý trồng dong riêng, e rằng cũng không đủ, chỗ ta vừa nhận được tin tức, năm nay không chỉ có phủ Chương Châu chúng ta, mà toàn bộ tỉnh Phúc Kiến cũng có tình huống tương tự, lượng mưa rất ít."
"Cho nên, chúng ta hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức, huyện Long Khê, huyện Nam Tĩnh và bên phía Nguyệt cảng, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa của phủ 'Trung nghĩa bá, chịu trách nhiệm đứng ra khuyên bảo và thuyết phục người dân, còn lại, đầu nhờ cả vào Quý thúc rồi."
Thẩm Bích Thấm nói: "Ngài cũng biết rằng, một mẫu dong riềng có thể thu hoạch được bốn mươi thạch, so với một mẫu lúa nước chỉ thu hoạch dược hai thạch lương thực mà nó thì thực sự cực kỳ khả quan, nếu như nạn hạn hán thật sự xảy ra, thì chúng có thể trở thành thức ăn cứu mạng rất nhiều người, cháu cũng không yêu cầu tất cả họ có thể chuyển sang trồng dong riềng trong một thời gian ngắn, nhưng có thể cố gắng trồng thêm một mẫu, mong Quý thúc có thể cố gắng hết sức thuyết phục mọi người."
"Được, nếu cháu đã nói như vậy, bên phía ta sẽ cố gắng hết sức khuyên bảo!"
Thẩm Bích Thấm lại nhận chịu trách nhiệm ở nhiều nơi như vậy, trong lòng Quý tri phủ thực sự cảm thấy rất chấn động, nghĩ đến bản thân thân là quan tri phủ của một phủ, ông ấy tất nhiên sẽ không chối bỏ trách nhiệm này, cắn rằng đồng ý chuyện này: "Ta sẽ để tất cả trang viên trên danh nghĩa của Quý thị trồng loại dong riềng này, cháu cứ yên tâm đi."
"Vậy thì cảm ơn Quý thúc nhé." Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục nói cảm ơn, có Quý thị đứng ra làm tấm gương, tình hình sau đó chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sau khi hai người họ thảo luận xong, Thẩm Bích Thấm nhanh chóng đứng dậy cáo từ, rồi rời đi, trong khi đó Quý tri phủ chuẩn bị triệu tập các quan viên của các huyện đến để thảo luận vấn đề này.
"Trường Phúc, nghe Quý tri phú nói thì tình hình tai nạn lần này tựa hồ đã đã lan ra toàn bộ tỉnh Phúc Kiến rồi."
Sau khi rời Quý phủ, sắc mặt của Thẩm Bích Thấm cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng: "Xem ra chúng ta phải thông báo cho bên phía tiểu màn thầu chuẩn bị sẵn sàng mới được."
"Ý của cô nương là muốn gửi một ít hạt giống dong riêng cho Tống công tử sao?" Lý Trường Phúc lập tức hiểu ý của Thẩm Bích Thấm.
"Ừm, ngươi đi sắp xếp mấy người biết gieo trồng dong riềng, để cho bọn họ lập tức mang hạt giống đi phủ Phúc Châu trước.
Thẩm Bích Thấm dặn dò Lưu Trường Phúc: "Để bọn họ đẩy nhanh tốc độ, đừng bỏ lỡ thời điểm gieo trồng vụ xuân."
"Nhưng mà cô nương, nếu như ta rời đi, bên phía cô nương." Nghe vậy, Lưu Trường Phúc không khỏi có chút lo lắng do dự nói.