Chương 950: Không Thể Nào?
Chương 950: Không Thể Nào?Chương 950: Không Thể Nào?
Vừa bước vào Diêm phủ, mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Bên ngoài Diêm phủ này cũng chỉ là cửa lớn với vòng sắt, nước sơn đen phổ thông, vô cùng đơn giản nhưng vào trong mới biết được ở đây đúng là nơi ở kiểu lâm viên, trong này có núi, ao giả, đình, đài, hiên, nhà thủy tạ san sát nhau, quả nhiên vô cùng tráng lệ, hoàn toàn không thua kém phủ đệ của dòng dõi quý tộc.
Sau khi mọi người đã tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía Diêm quản gia và Âu Tất Tiến lập tức thay đổi. Có được phủ đệ thế này, cho dù là Quý phủ cũng không có, Diêm thị quả nhiên rất giàu có.
"Còn ngây ra đó làm gì? Không mau làm việc chính?"
Phương tri huyện cũng bị phủ đệ xa hoa này làm cho ngây ngẩn cả ngươi, sau khi đã kịp phản ứng trở lại thì trầm giọng quát lên với mọi người.
"Vâng!"
Được nhắc nhở, mọi người mới tỉnh lại từ trong mộng, vì vậy đi theo sau lưng Trương Tuyền đến mật thất mà hắn đã khai ra.
Sau khi đi qua những hành lang gấp khúc, tất cả mọi người đã đến trước một hòn non bộ, khi mọi người còn đang nghỉ ngờ thì chỉ thấy Trương Tuyền đi lên núi giả lục lọi, sau đó nhãn vào thứ gì đó, ngọn núi giả này run lên, từ từ tách ra, một cái cửa chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người bước lên xem xét thì thấy đúng là một con đường thông xuống lòng đất, xem ra đây chính là lối đi vào mật thất rồi. Thấy thế này mọi người càng tin tưởng lời Trương Tuyền nói hơn, nếu chỉ là một nơi cất giữ đồ cũ bình thường thì cần gì phải tạo ra cơ quan bí mật thế này.
"Đại nhân, nơi này chính là nơi bình thường chúng ta nghỉ ngơi."
Thấy cửa đá được mở ra, Trương Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ Diêm phủ đã nhận ra gì đó từ trước mà làm hỏng mật thất này, bây giờ xem ra hẳn đã quá lo lắng rồi.
"Ừ, nếu đã như vậy, các ngươi ở lại đây giữ cửa, không cho bất kể kẻ nào ra vào."
Phương tri huyện để lại một bộ phận nha dịch canh cửa động, còn mình thì dẫn theo những người còn lại cùng với những người hộ tống Thẩm Thủ Nghĩa tiến vào thông đạo.
Trên vách hai bên lối đi treo đèn, kiến trước khá rộng rãi, đi trong này không có cảm giác chen chúc.
Thông đạo này không hề dài nhưng lại rất dốc, hiển nhiên là vì mật thất này được tạo ra cách khá xa mặt đất. Đi đến bậc thang cuối cùng và chuyển sang giao lộ, trước mắt họ vô cùng rộng rãi, sáng sủa.
Đập vào mắt họ là một giáo trường vô cùng rộng lớn, trên đó trưng bày mộc nhân, bia bắn, đao kiếm, trường thương, các loại binh khí luyện võ.
"Ông chủ Âu, ngươi giải thích thế nào về những thứ này?"
Nhìn thấy những vật này, sắc mặt Phương tri huyện trở nên lạnh lếo, ông ta trầm giọng nói: "Số lượng binh khí nơi này của ngươi sợ rằng đã vượt quá phạm vi quy định rồi."
"Tri huyện đại nhân có chỗ chưa biết, những binh khí này thật ra đều là của đại lão gia trước kia của ta đã lưu lại, ngài ấy đã dặn dò sau này sẽ đến lấy nên tất nhiên chúng ta không dám tự mình động vào."
Âu Tất Tiến còn chưa nói chuyện, Diêm quản gia đã bình tính bước lên giải thích: "Đại lão gia nhà ta chính là bộ binh thị lang Diêm Hoa, bên người vẫn thương dẫn theo một ít gia đỉnh nên chuyện này cũng không có gì kỳ lạ."
"Đại nhân, chính là những phòng ở bên cạnh này, ngày thường thảo dân vẫn thường nghĩ ngơi ở đây."
Lúc này Trương Tuyền đã đi lên phía trước, hắn chỉ vào một dãy phòng nói: "Lúc này không có ra ngoài làm nhiệm vụ, có lẽ tất cả họ đều đang nghỉ ngơi trong này."
Được!" Nhìn thoáng qua Diêm quản gia, thấy sắc mặt ông anh ta vẫn bình tĩnh như thường, Âu Tất Tiến cũng yên lòng bước lên phía trước, đưa tay đẩy cửa căn phòng đầu tiên ra.
"Đây là..."
Cánh cửa phòng được mở ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong mọi người ở đây đều sững sờ, bao gồm cả Âu 'Tất Tiến và Diêm quản gia cũng trợn tròn mắt.
Bên trong đó có người.
Chỉ là cách xuất hiện của những người này đã nằm ngoài dự liệu của mọi người. Có tổng cộng sáu hán tử, tất cả đều bị trói chặt vào nhau, miệng cũng bị nhét vải.
"Nhanh đến phòng khác xem thử!"