Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 952 - Chương 953: Phán Quyết

Chương 953: Phán Quyết Chương 953: Phán QuyếtChương 953: Phán Quyết

"Hả? Nhưng hình vẽ trên này giống hình trên người sát thủ kia, làm sao lại không giống?"

Nhưng vào lúc này Thẩm Bích Thấm lại nháy mắt ra hiệu với Thẩm Thủ Nghĩa để ông ấy cho người giữ chặt Trần Lãng Tử và Âu Tất Tiến, còn nàng nhìn thẳng vào Diêm quản gia chất vấn.

"Hừ, một ngoại nhân như ngươi thì biết cái gì chứ?"

Nghe vậy, Diêm quản gia lạnh lùng hừ lên một tiếng, gương mặt đầy vẻ kiêu căng, vì đắm chìm trong đắc ý nên không chú ý đến tình hình sau lưng mình, càng không nhìn thấy hai người Âu Tất Tiến đang điên cuồng nháy mắt với ông ta, chỉ thấy ông ta vô cùng đắc ý, chỉ vào khuôn đúc kia nói: "Tuy bản vẻ trên khuôn đúc này có nét giống nhưng các điểm mô phỏng theo cực kỳ thô ráp, bản vẽ trên khuôn đúc kia cực kỳ tỉnh xảo, dùng kỹ thuật điêu khắc..."

Thế nhưng lời ông ta mới được phân nửa thì cả người giống như khựng lại, bàn tay nắm khuôn đúc cũng run lên, gương mạt vốn dĩ vô cùng đắc ý nhưng trong nháy mắt đã trở thành một mảng xám trắng.

"Bộp bộp bộp!"

Ba tiếng vỗ tay trầm bổng du dương truyền đến từ phía bên cạnh tựa như sấm sét, chấn động đến đáy lòng Diêm quản gia khiến trong lòng ông ta không khỏi phát ra những tiếng vù vù, tâm thần bấn loạn.

Thẩm Bích Thấm lạnh lùng nhìn Diêm quản gia rồi nhìn về phía Phương tri huyện, thản nhiên nói: "Phương đại nhân, vừa rồi ngài đã nghe rõ những lời Diêm quản gia nói rồi chứ?"

"Diêm quản gia, nói! Khuôn đúc thật sự đang ở đâu?"

Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời, mấy nha dịch đã bước lên túm lấy Diêm quản gia, giữ chặt ông ta và còng sắt lại.

"Âm..."

Mà sau lưng ông ta, cuối cùng Âu Tất Tiến cũng không đứng nổi nữa, hai chân hắn ta mềm nhũn, co quắp ngồi bệt trên mặt đất.

Tiêu rồi, tất cả... Tất cả đều tiêu cả rồi!

"Ngươi giở trò, tiện nhân nhà ngươi, ta giết ngươi!"

Diêm quản gia tỉnh táo lại, trong thoáng chốc hai mắt của ông ta đã đỏ ngầu, ông ta gào thét lên, muốn nhào về phía Thẩm Bích Thấm.

Mà tạm thời còng sắt còn chưa tra vào, đúng là chưa chế trụ ông ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêm quản gia giơ cao hai tay mình, đập còng sắt về phía Thẩm Bích Thấm một cách dữ tợn.

"Cẩn thận!"

"Thấm Nhi!"

Thấy vậy, tất cả mọi người đều không khỏi hoảng hốt hô lên.

"Hừ, không biết tự lượng sức mình."

Nhưng Thẩm Bích Thấm không nhúc nhích, nàng chỉ chờ cho Diêm quản gia tấn công đến trước mặt mình mới nhấc trường thương trong tay mình lên.

Nhanh chóng vẩy lên một cái, đầu thương giống như một con rắn dài bay ra, quấn lấy khóa sắt giữa còng sắt kia, hất cả người Diêm quản gia bay ra. M.U

"Rầm..."

Lập tức trước mặt mọi người còn đang trợn mắt há mồm, một tiếng rơi xuống vô cùng nặng nề, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ mật thất dưới lòng đất.

"Hiện tại có thể nói?"

Chậm rãi bước lên, đầu thương lạnh băng chống vào vị trí hiểm yếu trên người Diêm quản gia, Thẩm Bích Thấm từ trên cao liếc xéo ông ta.

"Ta nói, ta nói, ta đã giấu trong thư phòng rồi."

Ngửa đầu, xuyên thấu qua khe hở của lớp màn sa che đậy, Diêm quản gia nhìn thấy hình dáng của một chiếc cằm mượt mà, cánh môi mềm mại như cánh hoa làm lộ ra vẻ đẹp tinh xảo từ trong xương cốt, chỉ nhìn là có thể biết được đây hẳn là tuyệt sắc nhân gian.

Chỉ là ông ta không hiểu, vì sao một cô nương yếu đuối, mềm mại như nước lại có võ nghệ cao cường như vậy, khí chất cao ngạo và mạnh mẽ từ trong xương cốt tản ra bốn phía khiến ông ta hoàn toàn mất đi nắng lực hành động.

Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy đắng chát, chọc phải đối thủ yêu nghiệt, lớn mạnh như thế, thật sự đáng lo cho tương lai của Diêm thị sau này.

Bởi vì Diêm quản gia đã khai ra nên rất nhanh sau đó nha dịch đã tìm ra khuôn đúc bị giấu trong thư phòng, sau đó lại thông qua sự xác nhận của sát thủ mà hành vi phạm tội của Âu Tất Tiến cũng được định ra.

"Âm!"

Trên công đường, Phương tri huyện gõ kinh đường mộc, nhìn Âu Tất Tiến, lạnh lùng nói: "Bây giờ chứng cứ được vô cùng xác thực, Âu Tất Tiến, ngươi đã biết tội của mình chưa?"

"Học trò nhận tội." Đã hết hy vọng, Âu Tất Tiến cảm thấy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể quỳ xuống nhận tội.

"Nhận tội là tốt."

Thấy Âu Tất Tiến đã nhận tội, trong mắt Phương tri huyện lóe lên tia sáng sắc bén, ông anh ta lập tức cao giọng nói: " Âu Tất Tiến thuê sát thủ mưu sát huân quý, ấn theo hình luật của luật lệ Nam Minh, phàm là kẻ mưu sát, dù người bị hại bị thương mà không chết thì kẻ phạm tội bị xử treo cổ. Từ đó kẻ tham gia vào bị phạt một trăm trượng, đày ba ngàn dặm. Vì vậy Âu Tất Tiến bị phán tử hình, ngày hôm sau ngày mùng chín tháng mười một bị treo cổ. Đám người còn lại phán lưu đày, Trương Tuyền có công chỉ chứng được giảm tội, ở tù ba năm.
Bình Luận (0)
Comment