Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 953 - Chương 954: Vụ Án Kết Thúc

Chương 954: Vụ Án Kết Thúc Chương 954: Vụ Án Kết ThúcChương 954: Vụ Án Kết Thúc

"Tử hình?! Phương Bằng, làm sao ngươi dám làm như vậy hả!"

Nghe được bản thân bị phán tử hình, Âu Tất Tiến vốn dĩ đang rất tuyệt vọng đột nhiên cuồng bạo hét vào mặt của Phương tri huyện.

"Người đâu, giữ chặt Âu Tất Tiến cho bản quan, dám coi thường mệnh quan triều đình như vậy, kéo hắn ra ngoài, lập tức đánh hai mươi gậy!"

Phương tri huyện nhịn Âu Tất Tiến lâu lắm rồi, hơn nữa hiện tại ông ta đã chọn chống lại Diêm thị, cho nên đây đúng là lúc để ông ta thể hiện lập trường của mình, vì vậy ông ta sẽ không khách sáo với một kẻ sắp chết như Âu Tất Tiến nữa.

"Chờ một chút, đại nhân, mặc dù ông chủ Âu đã xúc động làm ra chuyện sai trái như vậy, nhưng tam công tử của phủ Bá tước vẫn có thể đến được kinh thành, cũng có nghĩa là bọn họ không hề bị thương."

Thấy vậy, Trần tụng sư đứng bên cạnh vội vàng tiến lên ngắn cản, nói: "Trong luật pháp của Nam Minh cũng đã viết rất rõ ràng, nếu một người có âm mưu hại người nhưng lại không gây ra tổn thương nào cho người bị hại thì nhiều nhất chỉ phải chịu trách nhiệm 1 năm, ở trong tù 3 năm, cũng không cần bị phán án tử hình!"

Trong suy nghĩ của Trần Lãng Tử thì mấy người Thẩm Trí Viễn có nhiều hộ vệ bảo vệ như vậy, thì cho dù hộ vệ của họ có bị thương nhưng mấy người đó chắc cũng không xảy ra chuyện gì, sự thật đúng là như hắn ta suy nghĩ, hai huynh đệ họ đúng là không bị thương. Nhưng Thẩm Bích Thấm làm sao có thể bỏ qua cơ hội giết chết Âu Tất Tiến như vậy chứ.

Vì vậy không đợi Phương tri huyện lên tiếng, nàng đã nhàn nhạt nói: "Ai nói với ngươi hai vị ca ca của ta không bị thương, cả hai vị huynh trưởng của ta đều bị thương, nhưng bởi vì vết thương cũng không nặng, cho nên để không chậm trễ việc giao lương thực và kỳ thi hội, hai người họ vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi đến kinh thành."

"Thẩm tiểu thư, lời nói miệng phải có chứng cứ, cô nương nói hai vị công tử đều bị thương vậy thì cô nương phải chứng minh được chuyện đó, hoặc là để hai người họ đến đây kiểm tra vết thương, nếu không sẽ không thể tùy tiện định tội được."

Giọng điệu của Trần Tử Lãng có chút kích động nói. "Ồ, để cho hai người họ trở về, ngươi nói thật nhẹ nhàng." Thẩm Bích Thấm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cách tấm mạng che mặt nhìn thằng về phía Trần Tử Lãng.

Mặc dù cách một tấm mạng che mặt, nhưng ánh mắt sắc bén đó vẫn khiến cho Trần Lãng Tử không tự chủ được phải cúi đầu, không dám đối diện với nàng.

Thẩm Bích Thấm từng bước dồn ép, giọng điệu sắc bén.

"Trong hai người họ, một người là tuân theo mệnh lệnh của thánh thượng, một người là kim khoa cử tử, vốn dĩ đã bị hoảng sợ và bị thương khi bị người của Âu Tất Tiến phái đến ám sát, bây giờ ngươi muốn bọn họ quay về, nếu như kỳ hạn bị chậm trễ, ngươi chịu trách nhiệm được sao?" "Nhưng mà..."

"Hơn nữa Âu Tất Tiến có dượng là Diêm Tùng thì sao chứ, tam ca của ta bây giờ chính là hoàng thương (*thương nhân của hoàng thất), tứ ca của ta chính là thế tử tương lai của phủ bá tước, còn hắn chỉ là tên tú tài có chút tài mọn, thậm chí còn chẳng quan trọng bằng một sợi tóc của huynh trưởng ta."

Trần Lãng Tử vẫn còn muốn nói gì, đã bị những lời nói kiêu ngạo kia của Thẩm Bích Thấm cắt ngang, nói: "Chỉ cần cái mạng rẻ mạt của hắn thôi cũng đã ban ân cho hắn rồi."

Nghe vậy, Trần Lãng Tử hoàn toàn sững sờ, không còn gì để nói.

Lúc này hắn ta mới thực sự nhận thức được nhà họ Thẩm hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, không còn là gia đình nông dân nghèo hèn trước kia nữa. Danh hiệu huân quý này cũng không phải chỉ nói suông, bọn có được sự kiêu ngạo và sức mạnh tuyệt đối, cũng không phải là người mà những người dân thường như bọn họ có thể chạm đến được.

Kể từ đó, vụ án của Âu Tất Tiến đã đến hồi kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment