Chương 97: Giây Phút Vui Vẻ
Chương 97: Giây Phút Vui VẻChương 97: Giây Phút Vui Vẻ
Thẩm Thủ Nghĩa vừa nói, hốc mắt ông ấy cũng đỏ lên, nghĩ đến những thứ này đều do nữ nhi phải mạo hiểm tính mạng mang về thì hắn đã cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách, chỉ cảm thấy người phụ thân này quá thất bại.
"Phụ thân, thật ra quái thú ở sau núi kia không hại người, lần trước còn nhờ có nó đã cứu nữ nhi. Thật ạ!"
Thẩm Bích Thấm cảm thấy bản thân mình hơi làm quá rồi nên nàng nhanh chóng lau khô nước mắt nói: "Phụ thân, con sẽ nghe lời người sau này sẽ không ra sau núi nữa, được chưa? Chúng ta mau ăn cơm thôi! Những thứ này đều do Thấm Nhi vất vả tìm kiếm được, nếu mọi người không ăn chẳng phải sự vất vả của Thấm Nhi trở nên uổng phí rồi sao?"
"Vậy con phải nhớ kỹ, về sau không đến đó nữa!"
Nhìn gương mặt lộ rõ vẻ cầu xin của Thẩm Bích Thấm, cuối cùng Thẩm Thủ Nghĩa cũng phải gật đầu: "Mọi người ăn cơm thôi!"
"Thấm Nhi nhớ kỹ! Phụ thân là tốt nhất!"
Thấy Thẩm Thủ Nghĩa cuối cùng cũng bớt giận, lúc này Thẩm Bích Thấm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng tươi cười nói với Thẩm Lâm thị: "Nương, đại phu đã nói, nương phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn, Thấm Nhi đã hầm canh này rất lâu, nương mau nếm thử!"
"Được, nương ăn cái này, ăn cái này." Vành mắt Thẩm Lâm thị hơi ửng đỏ, bà ấy khẽ gật đầu, sau đó cũng bưng bát lên bắt đầu ăn.
Phụ thân và nương đã động đũa, bốn đứa bé cũng bắt đầu ăn cơm. Khó khăn lắm mới được ăn thịt một lần, trái lại tốc độ ăn của mọi người lại rất chậm, tất cả đầu muốn ghi nhớ hương vị của những món ăn này sâu trong đầu mình.
Khó có đêm có thể nhìn thấy sao và trăng rõ ràng thế này, ánh sáng trên trời đó đã chiếu sáng trọn một vùng đất trời.
Sau khi ăn xong cơm tối, mọi người trong nhà đều thỏa mãn ngồi trong sân tiêu thực. Hôm nay là lần đầu tiên họ cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác ăn no, cảm giác này giống như trong tưởng tượng, ăn cơm no chính là hạnh phúc.
"Nương, con đã nói không ăn được nữa, nương còn bảo con ăn, bây giờ bụng đã căng tròn rồi, nếu mập quá sẽ rất khó coi." Thẩm Bích Thấm sờ cái bụng căng tròn vì đã ăn no thì cau mày, nàng bĩu môi, bất mãn phàn nàn với Thẩm lão thái.
"Ôi, tiểu Tứ của chúng ta mới chín tuổi đã biết thích chưng diện rồi." Thẩm Bích Tuyết ngồi bên cạnh nghe thấy thì phụt cười một tiếng, nàng nhéo mũi Thẩm Bích Thấm nói.
"Người ta nói thật. Nương, đại tỷ cười con!" Thẩm Bích Thấm kéo cánh tay Thẩm Lâm thị làm nũng.
"Ừm, Tuyết Nhi à, biết Thấm Nhi thích chưng diện nhưng con cũng không được nói ra miệng, như thế sẽ khiến Thấm Nhi không vui." Thẩm Lâm thị che miệng cười nói.
"Nương, hai người đều bắt nạt con!" Thấy Thẩm Lâm thị đang hát đệm cho Thẩm Bích Tuyết, Thẩm Bích Thấm hoàn toàn không vui.
"Tứ muội, muội đừng bĩu môi nữa, thế này đã có thể treo được bình dầu rồi." Thẩm Kỳ Viễn ở bên cạnh cũng vươn tay đến nhéo má Thẩm Bích Thấm, hắn cười trêu ghẹo nàng.
"Nhị ca, huynh cũng là người xấu. Tam ca!" Thấy tất cả mọi người đều phối hợp với nhau chọc ghẹo mình, Thẩm Bích Thấm sắp tuyệt vọng rồi, nàng chỉ có thể trông đợi vào Thẩm Kỳ Viễn giúp đỡ.
Sự thật chứng minh, Thẩm Kỳ Viễn không khiến nàng thất vọng.
"Nhị ca, huynh là ca ca, sao có thể bắt nạt tứ muội? Tứ muội yên tâm, tam ca mãi mãi bảo vệ muội, ai dám bắt nạt muội, tam ca lập tức bắt nạt người đó cho muội." Thẩm Kỳ Viễn kéo tay Thẩm Bích Thấm, vẻ mặt hắn rất thành thật.
"Ừm, ừm, quả nhiên tam ca vẫn là tốt nhất!"
Thẩm Bích Thấm hài lòng gật đầu, sau đó hôn lên má Thẩm Kỳ Viễn một cái. Nàng rất thích tính cách bao che khuyết điểm này của hắn.
"Tứ muội, nam nữ thụ thụ bất thân, sao muội có thể hôn ta?" Bị Thẩm Bích Thấm hôn bất ngờ như thế Thẩm Kỳ Viễn lập tức đỏ mặt, hắn đứng bật dậy. “Huynh là ca ca ruột của muội, còn là huynh muội song sinh thì sao lại không thể hôn. Nào, đến đây cho muội hôn một cái nữa." Nhìn thấy hành động lấy lòng của mình bị ghét bỏ, Thẩm Bích Thấm nổi giận rồi.