Chương 98: Trả Hàng
Chương 98: Trả HàngChương 98: Trả Hàng
"Không được, không được!" Thấy Thẩm Bích Thấm lại muốn nhào đến hôn mình, Thẩm Kỳ Viễn đã vội vàng co cẳng chạy xa.
"Thẩm Kỳ Viễn, huynh đứng lại cho muội!" Thẩm Bích Thấm không nói hai lời đã lập tức đuổi theo.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy hai huynh muội rượt đuổi nhau thế này khiến mọi người đều không nhịn được mà cười lên, tiếng cười vui vẻ cứ vang mãi trong ngôi nhà nhỏ.
Nghe thấy tiếng cười của thê tử và hài tử, Thẩm Thủ Nghĩa nhìn bầu trời đầy sao mà rơi vào trầm tư, ông ấy đang suy nghĩ, bản thân mình đã vất vả lao động nửa đời người, chưa dám lười biếng một ngày nào nhưng chưa bao giờ khiến thê tử và hài tử của mình vui vẻ thế này, chưa bao giờ được nhìn thấy nét mặt tươi cười như hiện tại của họ?
Nhớ đến lúc ăn cơm tối, hành động cẩn thận từng li từng tí lo đóng cửa chính, cửa sổ như đang đề phòng trộm cướp của nữ nhi thì một ý nghĩ phản nghịch đã lóe lên trong đầu ông ấy. Nếu như tách ra riêng, có phải nét mặt tươi cười, vui vẻ thế này sẽ một mực còn mãi trên gương mặt của thê tử và các hài tử hay không?
"Mộ Dung đại thúc?"
Sang ngày hôm sau, vẫn như thường ngày Thẩm Bích Thấm nấu thuốc trong sân thì Mộ Dung Húc đã tìm đến.
"Sau này mỗi ngày hãy đưa canh xương hầm đến nhà taI"
Mộ Dung Húc nhíu mày nhìn Thẩm Bích Thấm đã im lặng rất lâu, sau đó hẳn ta mới đẩy cái bát chứa bốn cái xương heo to vào ngực Thẩm Bích Thấm. Thẩm Bích Thấm: "!"
Thẩm Bích Thấm lập tức hiểu được ý hắn ta. Hẳn là canh xương hôm qua rất hiệu quả nên hôm nay Mộ Dung Húc mới thế này. Thật ra nàng rất sẵn lòng hâm canh cho Phùng lão nhưng Mộ Dung đại thúc này... Thái độ này của hắn ta là đang cầu xin người ta hay đang ra lệnh?
"Mỗi ngày đều đưa xương đến sao?"
Biết tính tình Mộ Dung Húc lạnh lùng, hơn nữa người ta còn là ân nhân cứu mạng nên Thẩm Bích Thấm không dám so đo.
"Ừm." Mộ Dung Húc gật đầu.
"Được! Vì canh này phải được hầm cả ngày nên cứ đến giờ cơm tối ta sẽ đưa đến chỗ thúc."
'Ừm'
"Không còn chuyện gì nữa, đúng không? Nếu đại thúc có chuyện thì có thể đi được rồi, hay đại thúc muốn vào trong nhà ngồi một lúc?"
Lân này Mộ Dung Húc không trả lời một tiếng nào mà đã trực tiếp quay người đi.
Thẩm Bích Thấm: "1"
Thái độ của Mộ Dung Húc khiến Thẩm Bích Thấm buồn bực đến mức suýt nữa đã nôn ra máu. Nếu không phải do Mộ Dung Húc là nam tử cao lớn thì nàng đã chụp luôn bát sứ đựng xương này lên đầu hắn ta.
Vốn dĩ ngày mai là ngày đi chợ, Thẩm Bích Thấm cần phải đến trấn trên giao hàng nhưng mấy ngày nay xe ngựa nhà thôn trưởng có chuyện gì đó mà không thấy ở trong thôn, Thẩm Kỳ Viễn bên này lại đang ở giai đoạn quan trọng, nàng không thể đi quá lâu, sau cùng Thẩm Bích Thấm quyết định đợi ngày đi chợ tiếp theo lại đi giao hàng.
Thẩm Bích Thấm thở dài, chỉ hy vọng đến lúc đó Quý Tứ Nương có thể thông cảm cho nàng.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt lại đến ngày đi chợ tiếp theo.
Sau một tuần được bồi dưỡng, tình hình cánh tay của Thẩm Kỳ Viễn đã tốt hơn rất nhiều, sau khi nhờ Thẩm Triệu chăm sóc Thẩm Kỳ Viễn xong thì Thẩm Bích Thấm cũng lập tức đi chợ.
"Quý thẩm, thật sự rất xin lỗi thẩm, trong nhà ta đã xảy ra không ít chuyện nên mới chậm trễ nhiều ngày như vậy." Sau khi đến hiệu thêu, Thẩm Bích Thấm áy náy nói xin lỗi.
"Ta cũng đoán vậy. Không sao. Bây giờ Thẩm cô nương cũng đã đến nên ta cũng yên tâm hơn." Quý Tứ Nương không so đo, nàng còn vô cùng thông cảm cho. Thẩm Bích Thấm.
"Thật sự rất cảm ơn Quý thẩm! Đây là bao tay ta giao, thẩm kiểm tra lại một lần." Thẩm Bích Thấm cảm ơn nàng đã thông cảm, cũng lập tức giao bao tay ra.
"Ừm, đúng một trăm đôi."
Sau khi kiểm tra xong, Quý Tứ Nương nhìn Thẩm Bích Thấm nói: "Số còn lại của lần trước là chín trăm văn tiền, lần này ta lại đặt cọc một lượng nên phải đưa cho cô nương tổng cộng là một lượng chín."