Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 975 - Chương 976: Tình Trạng Loạn Lạc

Chương 976: Tình Trạng Loạn Lạc Chương 976: Tình Trạng Loạn LạcChương 976: Tình Trạng Loạn Lạc

Mặc dù biết Thẩm Bích Thấm nói có đạo lý nhưng đối mặt với tiếng xấu của bọn giặc Oa, nỗi e ngại trong lòng mọi người càng cao hơn khiến họ do dự.

"Nương, cũng bởi vì phần lớn dân chúng đều có tư tưởng giống như nương nên chưa đối mặt đã cảm thấy thất bại, vì vậy mới để bọn giặc Oa cảm thấy chúng ta yếu đuối, dễ bắt nạt, từ đó chúng càng không biết kiêng dè gì cả.

Thẩm Bích Thấm bước lên nắm chặt tay Thẩm Lâm thị, sắc mặt nàng nghiêm nghị: "Nương, không cần sợ! Mọi người trong nhà chúng ta đều chung một chỗ, không có gì phải sợ, cho dù phải đối mặt với kẻ thù lớn mạnh đến đâu, chúng ta cũng phải biết phản kháng lại chúng." "Ừm, nương hiểu rồi!"

Ngẩng đầu nhìn Thẩm Bích Thấm rất lâu, Thẩm Bích Thấm xoa nước mắt trên mặt mình, bà ấy cầm ngược lại tay nàng, kiên định nói: "Thấm Nhi, có nữ nhi dũng cảm như con, nương vô cùng kiêu ngạo. Nương biết mình nên làm thế nào, chỉ cần người nhà của chúng ta đứng chung một chỗ cũng không cần sợ hãi gì nữa."

"Đúng! Chính là như vậy!"

Thẩm Bích Thấm gật đầu, ôm Thẩm Lâm thị an ủi: "Nương yên tâm, tuy chúng ta không thể giết được tất cả giặc Oa như A Húc làm nhưng con tin tưởng chúng ta vẫn có thể giữ vững thành trì, kéo dài thời gian chờ viện binh."

Trấn an người nhà xong, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Thủ Nghĩa dẫn theo Lưu Trường Phúc ra khỏi cửa. "Chạy mau, giặc Oa đến rồi, nếu không chạy nữa là không kịp đâu!"

"Á, tên đáng chết, ngươi đụng vào ta, trứng gà của ta!"

"Giặc Oa đến nơi rồi còn lo trứng gà cái gì? Tìm đường chạy quan trọng hơn!”

"Đúng vậy, nếu không chạy sẽ không còn kịp nữa."

Vừa ra khỏi phủ đệ, Thẩm Bích Thấm mới biết được bên ngoài đã loạn hết cả lên.

Thương nhân, người bán hàng đóng cửa hàng, thu dọn quán, quẩy gánh hoảng loạn chạy về nhà mình, từng nhà đóng cửa, khóa chặt, vô số dân chúng đã mang tay nải, vội vàng ra khỏi thành.

"Xem ra tin tức đã truyền đến rồi."

Nhìn thấy cảnh tượng tán loạn trong nội thành, Thẩm Bích Thấm nhíu mày, lập tức leo lên xe ngựa với Thẩm Thủ Nghĩa rồi nhanh chóng tiến đến đồng tri nha môn.

"uy..."

Thế nhưng mấy người họ còn chưa đi bao xa thì xe ngựa đã ngừng lại, sau đó nghe tiếng Lưu Trường Phúc trầm giọng thét lên vô cùng tức giận: "Các ngươi là aï? Muốn làm gì?"

"Hừ! Muốn làm gì? Thấy xe ngựa này của các ngươi hoa lệ như thế, chắc hẳn là đại hộ nhân gia, mau xuống cho lão tử, để xe ngựa lại, giao hết tiền ra, lão tử sẽ thả các ngươi đi."

Trả lời Lưu Trường Phúc là giọng nói trầm thấp, thô ráp của một hán tử: "Nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

“Trường Phúc, chuyện gì vậy?" Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Thẩm Bích Thấm mang mạng che mặt lên, mở màn xe ra hỏi.

Nàng nhấc mắt nhìn thấy đứng trước xe ngựa là mười mấy hán từ vai u thịt bắp, tay cằm vũ khí, quần áo tả tơi đang cản xe ngựa lại.

"Cô nương, chỉ sợ là một số tên vô lại muốn vơ vét khi đang loạn lạc." Lưu Trường Phúc quay đầu nói.

"Ồ, ta hiểu rồi." Nghe vậy Thẩm Bích Thấm gật đầu đã hiểu.

Lâm vào loạn lạc, người khác nhau có phản ứng cũng khác nhau, có người thì hào hứng phản kháng, mong muốn cứu bách tính trong cơn nguy khốn, có người lại vì lợi ích riêng, nhân lúc cháy nhà vội đi hôi của, thừa nước đục muốn phát tài.

"Ha ha, tiểu nương tử này thật xinh đẹp!"

Hôm nay ra ngoài vội vàng nên Thẩm Bích Thấm không đội mũ rộng vành, một tấm mạng che mặt cũng không che được vẻ xinh đẹp của nàng, hơn nữa trên người nàng mang phong thái không tâm thường, đám người kia nhìn qua một lần thì hai mắt đã mê mẩn.

"Lão tử đã quyết định rồi, để xe ngựa này lại, nhất định cũng phải để cả tiểu nương tử này ở lại." Tên vô lại dẫn đầu kia nuốt một ngụm nước bọt, vung trường đao trong tay mình lên, hô lớn.

"Làm càn! Các ngươi có biết chúng ta là ai không?" Thấy đám người này nói năng lỗ mãng, Lưu Trường Phúc nghiêm mặt.

"Ngươi... Lão tử không cần quan tâm các ngươi là người nào, bây giờ thế đạo đã thế này, cho dù các ngươi có là Thiên Vương lão tử cũng phải ngoan ngoãn giao xe ngựa ra cho ta."
Bình Luận (0)
Comment