Chương 977: Vẫn Còn Có Tác Dụng
Chương 977: Vẫn Còn Có Tác DụngChương 977: Vẫn Còn Có Tác Dụng
Bị khí thế của Lưu Trường Phúc dọa cho ngây dại trong phút chốc, tuy nhiên kẻ này cũng thẹn quá hóa giận, hẳn ta lập tức duỗi thẳng trường đao chỉ về phía Lưu Trường Phúc: "Ngoan ngoãn giao tiền bạc và xe ngựa ra đây, có nghe không?"
"Cô nương, bây giờ nên làm gì?"
Thấy thế này Lưu Trường Phúc cũng không muốn tốn nước bọt với đám người này, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Bích Thấm xin chỉ thị.
Lưu Trường Phúc hiểu lúc này có với gì với những kẻ này cũng là vô dụng. Bình thường những kẻ này căn bản không dám ra tay với quyền quý nhưng vào lúc này thì không giống như vậy nữa, có rất nhiều kẻ sẽ liều mạng vì tiền, cái gì cũng dám làm.
"Chờ lát nữa chúng ta cần người giúp khuân vác đồ, những người này cũng không tệ."
Thẩm Bích Thấm nheo mắt lại, lập tức đỡ cằm nói rất nhẹ nhàng: "Trường Phúc, ra tay nhẹ chút! Bọn hắn còn có tác dụng."
"Tiểu nương bì(*) ngươi có ý gì?"
(*) Tiểu nương bì: Chỉ một cô gái nghịch ngợm ở tuổi mới lớn, thường được dùng cho người lớn tuổi gọi người nhỏ tuổi hơn.
Nghe Thẩm Bích Thấm lớn lối như vậy, những tên vô lại đứng trước xe ngựa nổi giận đùng đùng, cả đám cùng vung đao trong tay mình về phía trước: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, xem lão tử xử lý các ngươi thế nào!"
"Hừ! Đúng là không biết tự lượng sức mình."
Thấy hành động của đám vô lại trước mặt, Lưu Trường Phúc chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức rút trường thương đã đặt trên xe ngựa ra.
Hai tay vận lực, vừa quét trường thương ra đã dễ dàng đánh cho những kẻ vô lại này ngã lăn ra đất, kêu rên không thôi.
"Thế nào? Còn muốn cướp nữa không?" Thẩm Bích Thấm giương mắt, hờ hững nhìn đến những kẻ này.
"Ôi, không dám! Bà cô, chúng ta không dám nữa, van cầu ngươi ta cho chúng ta!"
Biết hôm nay gặp phải kẻ khó chơi thế này, mấy tên vô lại này không dám phản kháng, bọn hắn nhao nhao nhịn đau quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha, vẻ phách lối trước đó hoàn toàn mất sạch.
"Chỉ một ít bản lĩnh như thế cũng dám ra tay ăn cướp!"
Thấy dáng vẻ của này của bọn hắn, Thẩm Bích Thấm cười một tiếng đầy trào phúng, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người này trách: "Bây giờ quốc gia gặp nạn, các ngươi không lo nghĩ cách làm thế nào đánh lui giặc Oa mà ở chỗ này gây tổn thương, cướp bóc của đồng bào mình, các ngươi có còn là người không?"
"Cô nương, những người này có giữ lại cũng trở thành tai họa trong tương lai, không bằng để thuộc hạ chém giết tất cả bọn chúng ngay tại chỗ."
Trước giờ Lưu Trường Phúc vẫn luôn chán ghét bọn người gian xảo, vô sỉ và không có cốt khí như thế này, trường thương trong tay hắn quét ngang, chỉ thẳng vào đám người trước mặt.
Mũi thương sắc bén, sát khí theo đó xông thẳng vào đám người này khiến mặt mũi bọn hắn trắng toát, phải liên tục lùi Về sau.
"Bà cô, chúng ta đều biết sai rồi, cầu xin tha cho chúng ta đi!"
"Bà cô nói rất đúng, chúng ta không phải là người nhưng chúng ta sẽ sửa đổi, cầu xin nô nương cho chúng ta một cơ hội.
"Chúng ta thật sự biết sai rồi!"
Nghe Lưu Trường Phúc nói, bọn hắn biết rõ cho dù thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của Lưu Trường Phúc nên tất cả vội vã nhận sai, cầu xin tha thứ.
"Muốn ta tha cho các ngươi cũng không phải là không được. Chỉ là các ngươi tuyệt đối phải nghe lời, đồng thời giúp ta làm việc."
Sắc mặt Thẩm Bích Thấm bình thản nhưng giọng nói mang theo vẻ cứng rắn, mạnh mẽ mà không thể nghi ngờ.
"Vâng vâng vâng, chỉ cần bà cô yêu cầu, cho dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa, chúng ta cũng không dám nói nửa chữ không."
Bây giờ mấy người này xem như đã biết, Thẩm Bích Thấm tuyệt đối không phải một tiểu cô nương bình thường nên làm sao dám phản đối, chỉ có thể ra vẻ phấn khởi cầu xin, dập đầu đồng ý một cách buồn khổ.
"Rất tốt! Vậy bây giờ các ngươi đi theo sau xe ngựa, cùng theo ta đến đồng tri nha môn."