Chương 989: Hăm Dọa Và Dụ Dỗ
Chương 989: Hăm Dọa Và Dụ DỗChương 989: Hăm Dọa Và Dụ Dỗ
Nhưng chỉ một giây sau, tên giặc Oa nhỏ bé này đã bị một mũi tên xuyên qua cổ họng, máu phun ra, ngã xuống đất.
"Kẻ nào còn nói rời đi thì đây chính là kết cục của kẻ đó!”
Tên thủ lĩnh giặc Oa dữ tợn nói: "Các ngươi phải biết có lẽ Tiên Du bên kia đã có được một đống tài phú kếch xù. Nếu đào tẩu, tất nhiên sẽ không thể quay lại, nếu không có tiền cuộc sống sau này sẽ thế nào? Các ngươi có từng nghĩ đến sau này chạm mặt những huynh đệ kia, bị người ta khinh thường, các ngươi có cam tâm không?"
"Không cam tâm!"
Nghe nói như vậy, trong nháy mắt ý chí chiến đấu trong lòng đám giặc Oa như được nhen lửa. Thủ lĩnh nói không sail Nếu cứ như vậy mà trở về, đến lúc đó chỉ sợ ở trước mặt các huynh đệ khác, bọn hắn không những không thể ngóc đầu lên được mà cuộc sống sau này cũng gặp phải vấn đề, nếu vậy thì trận đi cướp này của bọn chúng còn ý nghĩa gì nữa?
"Vậy chúng ta hãy ở lại đây xem xét tình hình, lão tử thật sự không cam tâm cứ như vậy mà rút lui."
"Đúng vậy! Vậy hãy làm theo lời thủ lĩnh nói, xác minh tình hình trước rồi nói."
Thế là tất cả đám giặc Oa đều không tiếp tục đề nghị bỏ đi nữa, tất cả nhao nhao mở miệng tán thành lời thủ lĩnh.
"Rất tốt! Vậy thì một nhóm sẽ ở lại hạ trại ngay tại đây, còn những người khác đi điều tra tình hình thực sự của trú binh trong thành!" Thấy mọi người đã chịu yên lặng lại, tên thủ lĩnh giặc Oa mới thở phào nhẹ nhốm, lập tức ra lệnh.
"Thẩm ngũ cô nương, giặc... giặc Oa thật sự chịu dừng lại rồi!"
Ở trên đầu tường cửa Nam, đồng tri và tri huyện, mỗi người cầm một chiếc thiên lý nhãn nhìn bên ngoài thành, khi thấy giặc Oa đã dừng lại, hạ trại và không tiến lên nữa thì đều vui mừng như điên.
"Ừ, xem ra những tên giặc này đã tạm thời bị chúng ta giữ chân lại rồi."
Thẩm Bích Thấm cũng thu hồi lại thiên lý nhãn, nàng mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Chẳng qua giặc Oa vẫn chưa chịu rút đi, từ đây có thể thấy được bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tấn công thành, xem ra vẫn chưa hoàn toàn bị chúng ta lừa."
"Không sail Nếu thật sự như vậy thì trước tiên bọn chúng sẽ phái người đi điều tra tình hình của chúng ta."
Lâm Hào bước lên, gật đầu nói: "Cô nương, chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn nữa, không thể để cho bọn chúng nhìn ra sơ hở mới được."
"Ừm. Chẳng qua giả chung quy vẫn là giả, giấu diếm cũng không được bao lâu."
Thẩm Bích Thấm gật đầu, lập tức phân phó Lâm Hào: "Lâm Hào, thông báo cho mọi người, bảo họ giữ vững tinh thần, bất kỳ lúc nào cũng phải ở trong tư thế nghênh chiến!"
"Vâng."
Lâm Hào trịnh trọng gật đầu, lập tức rời đi truyền mệnh lệnh của Thẩm Bích 'Thấm xuống.
"Thẩm cô nương thật sự đa mưu túc trí, quả thực xứng danh nữ anh hùng! Chúng ta đều bội phục!"
Thấy Thẩm Bích Thấm phải đối mặt với khí thế hung tàn của hơn một ngàn tên giặc Oa nhưng vẫn bình tĩnh, điềm nhiên, còn có thể chỉ huy tất cả đâu vào đấy, đồng tri và tri huyện nhìn nhau, trong mắt hiện đầy vẻ khâm phục."
"Đúng vậy, so với cô nương, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ." Tri huyện cũng bước lên, hổ thẹn nói.
Nói thật thì nếu không phải Thẩm Bích Thấm dẫn theo đồng tri đến huyện nha tìm ông ta kịp thời thì suýt nữa ông ta cũng đã dẫn theo thê tử và hài tử của mình trốn ra khỏi thành rồi.
"Tri huyện đại nhân tự xem nhẹ mình quá mức rồi, chẳng phải đại nhân cũng đã ở lại rồi sao? Khí khái vì nước vì dân của ngài khiến tiểu nữ vô cùng bội phục." Thẩm Bích Thấm khiêm tốn cười một tiếng, sau đó nói: "Nếu lần này có thể giữ vững thành trì, hẳn không thể bỏ qua công lao của tri huyện đại nhân."
"Đúng rồi Thẩm ngũ cô nương, cũng không biết thiên lý nhấn này của cô nương từ đâu mà có?"
Thấy hai người họ đã dút lời, đồng tri nhìn thiên lý nhãn khiến ông ta yêu thích không rời đang nằm trong tay mình, nói: "Theo ta được biết, rất khó có được thiên lý nhãn này, cho dù là trong quân đội thì cũng chỉ có lác đác mấy chiếc."