Chương 990: Tấm Lòng Bách Tính
Chương 990: Tấm Lòng Bách TínhChương 990: Tấm Lòng Bách Tính
Ý của đồng tri quá rõ ràng, nếu nói ra trong toàn bộ quân đội Nam Minh cũng chỉ có được mấy chiếc thế này nhưng nơi này đã xuất hiện ba chiếc, quả thực khiến ông ta không thể tin được.
"Đây là thương đội của Thẩm gia chúng ta vô tình đoạt được khi tiến về Giang Nam, trên tay cũng chỉ có ba chiếc, nếu đồng tri đại nhân ưa thích thì ta tặng cho đại nhân một chiếc, mong đại nhân đừng từ chối."
Đọc được suy nghĩ của đồng tri, Thẩm Bích Thấm mỉm cười, nàng không keo kiệt nói.
"Nếu đã như vậy, vậy bản quan cung kính cũng không bằng tuân lệnh rồi." Nghe vậy đồng tri cũng không từ chối, không nói hai lời đã nhận lấy.
Tuy Thẩm Bích Thấm nói trong tay nàng chỉ có ba chiếc nhưng đương nhiên ông ta sẽ không tin. Thẩm gia còn có thể tạo ra được lượng quân giới thế này thì một chiếc thiên lý nhấn hoàn toàn không phải nói chơi, vì vậy ông ta nhận lấy rất sảng khoái. Đương nhiên nhận của người ta thì phải làm việc cho người ta, ông ta sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa mà giữ kín bí mật.
Nhìn đồng tri vui vẻ vuốt ve thiên lý nhãn, Phương tri huyện đứng một bên hâm mộ biết bao nhiêu nhưng ông ta cũng chỉ là một tri huyện thất phẩm, đương nhiên không có mặt mũi lớn như đồng tri nên chỉ nhìn lấy mà không nói gì thêm.
Còn về Thẩm Bích Thấm, tất nhiên nàng đã thu hết tất cả biểu lộ của Phương tri huyện vào mắt, nàng âm thầm đưa ra quyết định, nếu lần này có thể thuận lợi vượt qua nguy hiểm, thủ thành thành công, nàng cũng sẽ tặng cho Phương tri huyện một chiếc thiên lý nhãn làm phần thưởng, nói thế nào thì Phương tri huyện cũng là một người nhát gan nhưng ông ta đã giúp nàng làm không ít việc.
"Cô nương, dưới thành có bách tính đưa cơm canh, nói là chuẩn bị cho cô nương, mấy vị đại nhân và thủ vệ trấn giữ ở đầu thành này."
Trong lúc không hay không biết đã đến giờ cơm trưa, Thẩm Bích Thấm cũng cảm nhận được cơn đói trong bụng mình. Quang Tử lập tức chạy đến, thở hồng hộc nói: "Thuộc hạ biết mình không nên thu nên đến hỏi ý của tiểu thư."
"Việc này..."
Nghe vậy Thẩm Bích Thấm hơi cau mày, nàng nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa, thông báo với mọi người: "Chúng ta đi xuống xem tình hình thế nào."
"Được!" Mọi người gật đầu rồi cùng nhau xuống thành.
Xuống bên dưới, lập tức nhìn thấy có một số phụ nhân, có tức phụ trẻ tuổi, có phụ nhân lớn tuổi, tất cả đều gánh đồ trên vai, bên trong có đầy thức ăn, có màu thầu, có dưa muối, còn có cháo.
"Thảo dân tham kiến tước gia, ngũ tiểu thư và hai vị đại nhân." Thấy mấy người Thẩm Bích Thấm xuống đến, mọi người quỳ xuống hành lễ.
"Đều đứng lên đi!"
Cho mọi người đứng lên, Thẩm Thủ Nghĩa bước lên hỏi: "Không biết mọi người có ý gì?"
"Tước gia, là thế này. Mọi người và các dũng sĩ đứng trên đầu thành đều thủ thành vì mọi người đến điểm tâm cũng chưa ăn, những phụ nhân như thảo dân cũng không giúp được gì nên muốn đưa ít thức ăn cho mọi người, mọi người ăn no mới có sức thủ thành."
Một phụ nhân hơi lớn tuổi trong số đó đứng lên, trên mặt tràn đây trông chờ nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói: "Đây đều là lương thực từ trong nhà chúng thảo dân, cũng là một chút thành ý của mọi người, đều là những món ăn quê mùa, còn mong mọi người đừng ghét bỏ."
"Làm sao có thể."
Nghe vật phản ứng đầu tiên của Thẩm Thủ Nghĩa chính là từ chối, phải biết rằng phủ Chương Châu vừa bước qua thiên tai, hạn hán, tuy dong riềng có thể cứu được phần nào nhưng vẫn khiến cuộc sống của mọi người vô cùng khó khăn nên với số lương thực này sợ rằng đã tiêu hao không ít lương thực lưu trữ trong nhà mình rồi.
"Phụ thân, đây đều là tấm lòng của bách tính, vẫn nên nhận lấy thì hơn."
Không ngờ Thẩm Bích Thấm bên kia đã mỉm cười nói, nàng bước lên thi lễ với nhóm các phụ nhân, sau đó cảm kích nói: "Ta thay mặt tất cả mọi người đang phải đứng thủ thành cảm tạ các vị, nhất định chúng ta sẽ ăn sạch tất cả."
"Ôi, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Ban đầu nhìn thấy thuộc hạ của Thẩm Bích Thấm, những phụ nhân này còn cảm thấy sợ hãi nhưng bây giờ tất cả đều tỏ vẻ vui mừng.
"Đưa tất cả lên trên đó."