Chương 991: Đại Bác
Chương 991: Đại BácChương 991: Đại Bác
Hiểu được ý của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Thủ Nghĩa cũng tỉnh táo lại, ông ấy không nói thêm gì mà lập tức sai người mang đồ lên đầu tường.
Trước đó mọi người chỉ lo thủ thành, cho đến bây giờ bụng cũng đã kêu đói không ngừng rồi nhưng vì tình hình nguy hiểm nên cho dù có đói bụng cũng không ai nói ra miệng, lúc này vừa nhìn thấy đồ ăn đến thì đầu vui vẻ không thôi.
"Đây đầu là lương thực các phụ lão hương thân nội thành đưa đến, đã ăn lương thực của người ta thì phải toàn tâm thủ thành, không thể cô phụ tấm lòng của người nhà và dân chúng."
Lấy đồ ăn ra, Thẩm Thủ Nghĩa dẫn đầu bước lên cầm màn thầu và dưa muối, bắt đầu ăn, dáng vẻ ăn như gió cuốn thế này, người nào không biết còn tưởng đây là sơn hào hải vị gì đó.
Thẩm Thủ Nghĩa thân là bá tước nhưng không ngại ăn cơm canh đạm bạc chung với họ, hành động này khiến trong lòng mọi người đều ấm lên, họ nhao nhao âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải liều mạng giữ vững thành trì, không cô phụ sự tín nhiệm của phụ lão hương thân và của tước gia.
Mọi người thay phiên nhau ăn cơm trưa một cách nhanh chóng rồi quay về vị trí của mình, khí thế càng nâng cao hơn trước đó mấy phần.
Doanh trại giặc Oa.
"Thế nào? Đã điều tra xong?"
Thấy thám tử đã trở về, tên thủ lĩnh giặc Oa và các tiểu đội trưởng khác ngồi trong doanh trướng đều vội vàng mở miệng hỏi. "Tiểu nhân đã đi xem, đích thực là Ngự Thiên Quân, hơn nữa trên đầu thành giống như còn có đại bác!" Thám tử kia e ngại nói.
"Thế mà còn có đại bác?"
Không những những tiểu đội trưởng kia trợn tròn mắt mà tên thủ lĩnh cũng ngây ngẩn cả người, hắn ta không kìm chế được, tự lẩm bẩm: "Lẽ nào lại như vậy? Chẳng lẽ Ngự Thiên Quân thật sự có năng lực tiên tri?"
“Thủ lĩnh, hay là chúng ta rút lui?"
Nghe vậy những tên tiểu đội trưởng khác đã muốn đánh trống lui quân, chúng nhao nhao góp lời: "Trong thành còn có đại bác, Ngự Thiên Quân cộng thêm đại bác, chúng ta thật sự không có phần thắng."
"Vậy ngươi đã điều tra được trong thành có khoảng bao nhiêu binh lính?" Tuy thám tử đã nói chắc chắn như vậy nhưng tên thủ lĩnh vẫn không muốn tin, chủ yếu là vì hắn ta thật sự không thể nào tưởng tượng được.
"Khoảng chừng một ngàn người." Tên giặc Oa này hơi ngẫm nghĩ rồi nói.
Vì sao có gần một ngàn người? Nguyên nhân là vì Thẩm Bích Thấm để cho một số phụ nhân có dáng người cao lớn cũng mặc quân phục vào, đeo đai trán và đứng ở những nơi an toàn hơn vị trí đầu thành cho đủ số lượng, vì muốn tạo uy thế nên đương nhiên một khi có nguy hiểm sẽ để cho các phụ nhân này lập tức rút lui.
"Ngàn người? Nhiều như vậy?"
Nghe vậy tên thủ lĩnh này không khỏi do dự, tiếc rằng hắn ta thật sự không cam tâm, híp mắt lại, nói: "Rõ ràng chúng ta đã đến trước, không thể có chuyện Ngự Thiên Quân đến trước chúng ta."
"Thủ lĩnh, nếu ngài không tin, hay là chúng ta lập tức tiến đến đó thử một lần, chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Một tên tiểu đội trưởng khác thấy tên thủ lĩnh vẫn chưa từ bỏ ý định nên bước lên đề nghị.
"Không được! Lỡ như đó thật sự là Ngự Thiên Quân thì sao? Ngươi không nghe thám tử vừa nói sao, trên đầu thành có hơn ngàn người, nếu tiến lên chúng ta chắc chắn sẽ chết."
Nghe vậy một tên tiểu đội trường khác lập tức đứng lên phản đối.
"Nếu không ngươi nói chúng ta làm gì bây giờ? Cứ như vậy mà chịu tổn thất sao? Chúng ta không duy trì nổi nữa."
Thấy đề nghị của mình bị phản bác, tên tiểu đội trưởng này không vui nói. "Đương nhiên không thể cứ như vậy mà chịu tổn thất."
"Vậy phải làm thế nào? Không làm gì mà trực tiếp rời đĩ?"
“Ta không nói rời đi."
"Vậy ngươi nói đến cùng phải làm gì? Công thành cũng không dám mà rời đi ngươi cũng không muốn."
"Ta..."
Trong thoáng chốc, trong doanh trướng của giặc Oa, mấy tên tiểu đội trưởng đã bắt đầu rùm beng lên vì chuyện công thành hay không công thành.
"Được rồi! Tất cả im lặng lại cho lão tử!"
Tên thủ lĩnh giặc Oa vốn đang bực bội không thôi, bây giờ lại bị ồn ào làm phiền khiến hắn ta tức giận phải thét lên một tiếng. Trong nháy mắt trong doanh trướng đã khôi phục lại sự yên tĩnh.