Chuong 247: Lay Long (1)
Chuong 247: Lay Long (1)Chuong 247: Lay Long (1)
Đỗ Kim Hoa không tránh được, lại đúng là cảm thấy lạnh, lo lang bị cảm lạnh phai uống thuốc vì thế vừa đứng một chân mang giày bông vừa tức giận nói: "Con hỏi nó xeml”
"Bảo Nha Nhi, muội làm gì mà lại chọc cho mẫu thân tức giận như vậy?" Tiên Bích Hà cực kỷ tò mò, mẹ chồng luôn luôn thương tiểu cô, đây là đã làm gì mà lại có thể bị đối xử giống như Trần Nhị Lang vậy, bị đánh bằng giày?
Trần Bảo Âm đứng lại, chớp chớp mắt, nói: "Muội mua mấy hộp kem bôi mặt mà thôi."
Vừa dứt lời, Đỗ Kim Hoa lại muốn cởi giày: "Con nói đi! Con nói con đã mua mấy hộp!"
Tiên Bích Hà vội vàng đè lại, không cho bà cởi giày, trời lạnh đất cũng lạnh cóng, thực sự lạnh không phải là chuyện nhỏ: "Mẫu thân, mâu thân."
Nàng vừa khuyên Đỗ Kim Hoa vừa nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Bảo Nha Nhi, muội mua mấy hộp?"
"Bốn hộp." Trần Bảo Âm ngoan ngoãn nói.
Đỗ Kim Hoa nghe đến bây giờ nàng còn không thành thật, đẩy con dâu lớn ra, giơ tay lên tát qua: "Ngươi nói bốn hộp mà không biết xấu hổ sao? Có phải là ngươi mua 4 hộp không? Ngươi nói là mỗi người bốn hộp! Ngay cả đứa nhỏ Lan Lan cũng có bốn hộp! Ngươi có nhiều tiền không có chỗ tiêu hay sao? Không biết quản tiền thì đưa cho lão nương, lão nương quản cho ngươi!"
Thật là đứa nhỏ phá của! Chi tiêu hoang phí thế này! Nhưng ngày đó đã đến?
Kem bôi mặt có thể ăn hay uống được sao? Mua nhiều như vậy? Không biết nhân gian khó khăn, nghĩ cái gì là muốn cái đó, nha đầu phá của rải tiền đầy trời!
"Cái gì?!" Tiền Bích Hà lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi, hai mắt mở to: "Mỗi người bốn hộp?!" Ngay cả Lan Lan cũng có?
Trời ơi, đó là bao nhiêu hộp chứ? Tốn bao nhiêu bạc đây? Hai mắt Tiên Bích Hà choáng váng, nói: "Bảo Nha Nhi, muội mua nhiều như vậy làm gì? Làm sao dùng hết được?"
Đừng nói Lan Lan là một đứa trẻ không cần, tiểu cô mua cho thì chính là tấm lòng của tiểu cô, Tiền Bích Hà rất cảm kích, nhưng là tận bốn hộp? Đây đâu chỉ là ăn tiêu phung phí, khó trách mẹ chồng lại muốn đánh người!
"Dùng không hết thì dùng dần dần." Trần Bảo Âm nói: "Nó cũng không bị hỏng."
Đúng là không bị hỏng, Tiền Bích Hà cũng biết sẽ không bị hỏng, nhưng đây là lý do để mua nhiều như vậy sao? Nàng đau lòng đến mức nóng rực, một tay ôm ngực, nói: "Có thể trả lại được không? Bảo Nha Nhi, muội hỏi một chút có thể trả lại được không?”
Đỗ Kim Hoa đang nắm cổ áo Trần Bảo Âm, đấm bùm bụp lên người nàng, nghe đến đó, lập tức không đấm nữa, dứt khoát lưu loát nói: "Trả lại, ngày mai trả lại đi! Ta đi cùng con. Nếu không trả được thì bọn họ không xong với ta đâu!"
Trần Bảo Âm kéo xiêm y, bĩu môi.
Trả lại là không thể, tại sao nàng lại mua nhiều như vậy? Để bị đánh sao? Tất nhiên là không thể.
Mẫu thán và tẩu tẩu đều rất vất vả, lại tiết kiệm, cho tới bây giờ cũng không mua son phấn bôi, Trần Bảo Âm rất thương bọn họ. Nếu chỉ mua một hộp, e là sợ bọn họ yêu quý không nỡ dùng, dùng đến sang năm cũng không dùng hết. Mua thêm mấy hộp, cho dù có yêu quý hơn nữa thì dù sao cũng dám bôi lên mặt.
"Không trả lại." Nàng vẫn cứng họng nói.
Đỗ Kim Hoa hùng hùng hổ hổ, nhất định phải dạy dỗ nàng. Dù sao rảnh rỗi không có việc gì, đuổi theo nàng lải nhải cả buổi chiều, mãi cho đến khi Trân Nhị Lang đánh xe mang theo Tôn Ngũ Nương trở về.
"Lấy được rồi!" Vừa vào cửa, Tôn Ngũ Nương lập tức nhảy xuống xe, kiêu ngạo nói: "Phụ thân muội lo lắng chúng ta cần dùng đến nên cố ý giữ lại!"
Ông thông gia biết nhà chồng nữ nhi cần thức ăn để buôn bán, mấy ngày nay đều giữ thịt ngon lại, nếu buổi sáng bọn họ không đến thì buổi chiều lấy ra bán. Vì vậy lúc Tôn Ngũ Nương vừa đến đã đem thịt cho bọn họ.
"Hả? Người đâu rồi?" Không được khen ngợi xứng đáng, Tôn Ngũ Nương kinh ngạc nói.