Chuong 248: Lay Long (2)
Chuong 248: Lay Long (2)Chuong 248: Lay Long (2)
Tiên Bích Hà tử trong phòng bếp đi ra, trên mặt mang theo vẻ buồn rầu: "Mọi người về rồi. Mua được là tốt rồi."
"Làm sao thế?' Tôn Ngũ Nương buồn bực không thôi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Còn không phải là do Bảo Nha Nhi sao?" Tiền Bích Hà kể lại mọi chuyện một lần.
Mới nói được một nửa, miệng Tôn Ngũ Nương đã há to, có thể nhét vào cả một quả trửng gà. Đợi đến khi nghe đến cuối cùng, vân là nước mát lưng tròng, nước miếng ào ào: "Bảo Nha Nhi! Bảo Nha Nhị! Thân muội tử của tỷ!"
Nàng ấy nhào vào trong phòng, lập tức gào thét: "Buông muội muội của con ra! Đừng bắt nạt muội muội của conl"
"Đừng quấy rối! Đỗ Kim Hoa không còn sức phản ứng với nàng ay quát một tiếng.
Cuối cùng, ca gia đình nữ nhân cũng không thuyết phục được Trần Bảo Âm. Cho dù Tôn Ngũ Nương thì sao, cuối cùng cũng khuyên nàng trả lại, ít nhất trả lại một nửa thì sao? Một người bổn hộp thật sự quá nhiều.
"Không trả lại" Trân Bảo Âm noi"Mol người cầm dùng. Nếu dùng không hết thì mang đi tặng người khác cũng được."
Vừa dút lời lại ăn một đòn của Đỗ Kim Hoa. Tặng ai chứ? Chính mình còn không nỡ dùng lại mang đi tặng ai nữa chứ? Bà đau lòng.
Tôn Ngũ Nương thì lại nghĩ, có thể lấy ve nhà mẹ đẻ một hộp, đưa cho mẫu thân nàng ấy. Đây không phải là sau này còn phải thường xuyên lấy thịt từ nhà mẫu thân ruột sao? Cũng không phải giống như trước kia, quanh năm suốt tháng không lấy được mấy lần. Thường xuyên qua lại, Tôn Ngũ Nương cũng là người biết làm việc.
Còn Tiền Bích Hà thì sao? Mẫu thân ruột của nàng đã mất từ lâu. Tẩu tẩu nhà mẫu thân đã đối xử với nàng như vậy, nàng cũng không nỡ cho đi. Giữ lại cho Lan Lan dùng, bôi lên mặt, bôi lên tay, luôn luôn dùng được.
Về phần Đỗ Kim Hoa, ngoài miệng bà hùng hùng hổ hổ, xác nhận khuê nữ sẽ không trả lại, bà đau lòng cả đêm, sau đó cầm một hộp, đi phía trước đưa cho đại tẩu nhà mình.
"Đứa nhỏ phá củal" Bà oán giận với đại tẩu: "Tiêu tiên hoang phí! Một người hai hộp, ngay cả đứa nhỏ Lan Lan kia cũng có! Lan Lan thì cần gì chứ? Nó còn quá nhỏ!"
Đại tẩu ôm đứa bé đút cơm cho nó, nói: "Bảo Nha Nhi thật lòng, là một đứa trẻ ngoan."
Nàng tự mình dùng cũng không ai nói gì. Nhưng nàng lại mua cho mọi người trong nhà, ngay cả tiểu chất nữ Lan Lan cũng mua cho. Đây không phải là thật lòng thì là gì chứ?
"Cái gì mà thật lòng. Con bé chính là một kẻ ngốc!" Đỗ Kim Hoa nói xong, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhữn. Khuê nữ ngốc nghếch, trong tay cầm tiền không tốt, nhất định phải tiêu hết cho cả nhà.
Đại tẩu cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Không ai là ke ngốc cả. Bảo Nha Nhi không ngốc. Nếu như con bé cảm thấy không đáng giá thì sẽ không tiêu số tiền này. Mấy người Đại Lang cũng không phải kẻ ngốc, muội tử này như thế nào, trong lòng họ đều rõ ràng."
Trong lòng Đỗ Kim Hoa cũng nghĩ như vậy, nói: "Bảo Nha Nhi rất lười biếng, xiêm y đều là hai tẩu tau giặt cho con bé. Đến buổi tối, nương tử của Đại Lang chưa bao giờ quên đun trước cho con bé bình nước nóng..."
Bên này Đỗ Kim Hoa đang nói chuyện với người khác, bên kia Tôn Ngũ Nương cũng dành thời gian đi ra ngoài khoe khoang: "Tiểu cô của ta thích nhất là ta! Di vào thành một chuyến cũng không quên mua kem. bôi mặt cho ta. Còn là một hộp đắt tiền nữa, ngay cả Trần Nhị Lang cũng không nỡ mua cho tai"
"Chỉ mua cho một mình ngươi?" Có người không tin điều đó.
Tôn Ngũ Nương nói: 'Vậy, vậy làm sao có thể? Tiểu cô ta là người không hiểu chuyện như vậy sao? Mua cho tất cả chúng ta."
"Vậy ngươi nói như thế nào là thích ngươi nhất?" Lại có người hỏi. Tôn Ngũ Nương nhíu mày nói: "Bởi vì nàng mua cho ta hai hộp!"
"Phốc, thật hay giả."
"Đương nhiên là thật!" Tôn Ngũ Nương vừa cất hạt dưa, vừa đắc ý nói: 'Không tin các ngươi đi hỏi! Hỏi mẹ chồng ta, hỏi tẩu tẩu ta xeml"