Chương 267: Năm Mới (2)
Chương 267: Năm Mới (2)Chương 267: Năm Mới (2)
"Tỷ thấy Cố huynh đệ thật không thông mình” Tôn Ngũ Nương ngồi xếp bằng can hạt dưa, nói: "Co hội kiếm tiên tốt như vậy, han lại không cần, nói đọc sách. Đang đọc sách gì chứ? Chậm một chốc một lát này thì sao chứ?"
Trần Bảo Âm đang viết câu đối trên bàn. Người đến cầu chữ quá nhiêu, nàng không thể viết xong ngay được nên đã gọi người trở về, viết xong lại đi đưa đi.
Nghe đến đây, lông mi nàng rũ xuống, không trả lời.
Ngược lại Tiên Bích Hà nói: "Tỷ nhìn Cố huynh đệ chưa chäc đã ngốc nghếch." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Bảo Nha Nhi một cái.
Tôn Ngũ Nương nhất thời còn chưa nghĩ rõ ràng, đợi Tiền Bích Hà nháy mắt, nàng ấy bồng nhiên mở to hai mat chợt nhận ra nói: "Ai dat" Nàng ấy vô đùi một cái: "Cổ huynh đệ thật rất thú vị nhat"
Trần Bảo Âm cúi đầu, khế rit một tiếng, không nỏi gì.
Người nọ, có thể phỏng đoán tâm ý của người khác.
Sắp Tết rồi, gia đình phải chuấn bị màn thầu, bánh bao, thịt viên để ăn Tết. Tôn Ngũ Nương chưa bao giờ làm việc, bat đầu cũng rất phiền toái nên không để cho nàng ấy làm. Đỗ Kim Hoa và Tiền Bích Hà thì nhào bột cán vỏ để làm bánh bao.
Đỗ Kim Hoa cán bột mỏng, lúc này cúi đầu không nói một tiếng. Tôn Ngũ Nương liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười nói: "Mẫu thân, người hài lòng hay là không hài lòng?”
Cố huynh đệ là người tốt như vậy, mặt mẹ chồng cũng không lộ ra vẻ tươi cười. Nàng ấy không thể nhịn được!
Đỗ Kim Hoa ngước mắt lên, tức giận nói: "Nhàn rỗi không có việc gì làm à? Cho gà ăn đi!"
Tôn Ngũ Nương võ vỗ tay, luống cuống xuống giường: "Vâng!"
Không phải là cho gà ăn thôi sao? Công việc nhẹ nhàng.
Đỗ Kim Hoa một lần nữa cúi đầu xuống, cán bột, khóe miệng mím lại, nhìn không vui vẻ lắm. Tiền Bích Hà ở đối diện bà, ngước mắt thật cẩn thận liếc mắt một cái, không dám lên tiếng.
Lúc này mẹ chồng không vui. Tiền Bích Hà nhìn thoáng qua bên cạnh, trong lòng thâm nghĩ, không giống như vì Bảo Nha Nhi. Vậy thì tại sao?
Suy nghĩ của Đỗ Kim Hoa đã bay xa, nhưng đôi tay làm việc nhà đã mấy chục năm, đang nhào bột một cách chính xác, không hề sai sót.
Bây giờ bà đang nghĩ gì vậy? Bà nhớ đến Lâm Lang. Trước kia mỗi khi đến Tết, đều là Lâm Lang dẫn bọn nhỏ chơi, chơi một lát, bà sợ nàng mệt nên đã gọi vào trong nhà ngồi, pha nước đường đỏ cho nàng uống, bảo nàng cắn hạt dưa.
Nhớ tới những thứ này, dáng vẻ cười tum tỉm của đứa nhỏ kia đã in ở trong đầu làm cho Đỗ Kim Hoa cảm thấy khó chịu trong lòng. Cũng không biết bây giờ nàng sẽ như thế nào? Ở kinh thành sống tốt không?
Đó là nhà của nàng, chắc là không đến mức quá kém? Thế nhưng, nghĩ đến ngày Bảo Nha Nhi trở về, Vương mama tác oai tác quái, Đỗ Kim Hoa lập tức cảm thấy Hầu phủ là một đầm nước, ở nơi đó cũng không dễ sống qua ngày.
Khác với Đỗ Kim Hoa lo lắng, cuộc sống của Từ Lâm Lang ở Hầu phủ không tồi.
Nàng là thiên kim thật, chui ra từ trong bụng Hầu phu nhân, lại ở nông thôn chịu mười mấy năm khổ sở. Hầu phu nhân thương tiếc nàng, cũng không để cho người ta bỏ bê nàng. Mà bản thân nàng, cũng khác với tính cách của Trần Bảo Âm, nàng khiêm tốn cẩn thận, lanh lợi khéo léo, từ trên xuống dưới đều rất tốt. Không ai nói xấu nàng, cũng không ai ngáng chân nàng.
Chỉ có điều, Từ Lâm Lang cũng nhớ tới những ngày ở Trần gia.
Ở Hầu phủ chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nhàm chán một chút. Ở nông thôn, nàng đứng ở đâu cũng có thể nghe thấy những điều thú vị. Ở Hầu phủ, mỗi người đều kín như bưng, giống như dùng một vẻ ngoài xinh đẹp bao lấy, lời nói chú ý, hành vi can than.
Nhưng Từ Lâm Lang biết, không ai thật sự chú ý đến điều này, sau lưng luôn nói xấu người khác. Nhưng đó là sau lưng, đóng cửa lại rồi nói với những người gần gũi với mình. Từ Lâm Lang thì sao? Nàng trở vê nửa chừng, không có ai gần gũi.