Chương 291: Tặng Đèn (2)
Chương 291: Tặng Đèn (2)Chương 291: Tặng Đèn (2)
Một tiểu thỏ yêu xuống núi, gặp được một thư sinh tướng mạo tuấn mỹ, nó muốn hút máu của hắn, trú dung dưỡng nhan.
Vì thế, nó nhào tới, đẩy thư sinh ngã vào bụi cỏ.
Một kích tất trúng!
"Khác ngươi phải không?" Nói tới đây, nàng đắc ý liếc hắn một cái.
Nhìn thoại bản của hắn, lề mề muốn chết.
Tiểu hồ yêu đáng yêu như vậy thế mà vẫn không hút được máu của Thư Sinh, người đọc gấp muốn chết! Nàng thì khác, truyện do nàng viết chính nàng cũng thấy hay quá trời quá đất, vừa mới mẻ vừa kích thích!
Cố Đình Viễn trâm mặc, sau đó dịu dàng cười: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tiểu thỏ yêu chạy rồi!" Trần Bảo Âm tiếp tục kể.
Yêu tỉnh đánh người, đương nhiên là vi phạm lệnh cấm. Tiểu thỏ yêu đâu có ngốc, nó vừa hút máu thư sinh xong là bỏ chạy ngay.
Thư sinh không bị đe dọa đến tính mạng nhưng bị hoảng sợ, về đến nhà rồi lăn ra ốm. Chuyện này bị một thợ săn yêu quái biết, sau khi dò hỏi manh mối, hắn ta lập tức đi bắt thỏ yêu.
Tiểu thỏ yêu mới xuống núi không lâu, kinh nghiệm còn non nớt, nhanh chóng bị thợ săn yêu quái phát hiện hành tung.
Ba lần bảy lượt suýt bị bắt khiến nó bị dọa đến độ tái mặt, dung nhan mỹ miều nhờ hút máu thư sinh cũng trở nên mờ nhạt. Nó sợ tới mức hoa dung thất sắc, bởi vì hút máu thư sinh mà dung nhan mỹ mạo phai nhạt cả rồi, nó hận muốn bắt yêu nhân thợ săn yêu quái muốn chết.
Một biến cố bất ngờ xảy ra, lúc thợ săn yêu trú mưa dưới tàng cây, hắn ta bị sét đánh, tính mạng rất đáng lo ngại. Tiểu thỏ yêu đắc ý cười to, lại thấy khuôn mặt oai hùng nam tính của hắn ta bị đánh tái mét thì cảm thấy hơi đáng thương. Nàng cho hắn ta vài giọt máu rồi cõng hắn vào sơn động, cứu tính mạng của hắn.
Nhưng vì không cam lòng nên nó cũng cắn thợ sẵn yêu quái. Cắn xong nó lại trốn. Lần này nó khá kén cá chọn canh nên rất lâu sau đó cũng không ra tay với người nào nữa.
Thợ săn yêu quái tỉnh dậy rồi tự kiểm tra tình trạng cơ thể, thầm nói: "Ngươi đã cứu ta một mạng, còn cắn ta một cái. Ân oán trả xong, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hắn ta tiếp tục đuổi bắt tiểu thỏ yêu.
Bấy giờ tiểu thỏ yêu gặp gỡ một công tử thế gia, nhan sắc thịnh thế nhưng sức khỏe yếu ớt, ngâm mình trong ấm thuốc mà lớn. Nàng muốn cắn hắn, nhưng lại sợ cắn chết nên giả làm tỳ nữ trà trộn ở bên người hắn. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Hầy." Nói đến đây, Trần Bảo Âm thở dài.
Cố Đình Viễn đang có hứng nghe, thấy thế thì hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Bảo Âm buồn rầu nói: "Ta không biết nên kết thúc thế nào."
Thợ săn yêu quái đang tìm tiểu thỏ yêu, công tử thế gia kia cũng muốn giữ tiểu thỏ yêu ở bên cạnh, nhưng tiểu thỏ yêu vẫn muốn cắn thêm nhiều người nữa. Trời đất bao la, công tử tuấn tú nhiều lắm, cắn không xuể, nàng phải viết chừng nào mới xong?
Phải làm sao bây giờ? Trần Bảo Âm buồn rầu không thôi.
Nụ cười của Cố Đình Viễn biến mất một thoáng, rồi nhanh chóng trở lại.
Ôi, tưởng tượng thật là bay bổng! Thật đáng yêu, trong lòng nàng mọc một đôi cánh, tự do và vui vẻ, hắn nên mừng vì điều đó.
Hắn không ghen, cũng không tự ti vì nàng quả thật thích một nam tử có diện mạo oai hùng tuấn lãng.
Hắn không ghen.
Nắm chặt nắm đấm, Cố Đình Viễn nở một nụ cười dịu dàng, hỏi: "Nàng muốn đọc "Thỏ yêu lịch hiểm ký" à?"
Trần Bảo Âm nghe vậy thì hơi sửng sốt, chậm rãi lắc đầu: "Không phải." Nàng thực sự không nghĩ nhiều như vậy.
Ban đầu, nàng chỉ bị kích thích bởi cuốn thoại bản mà hắn tự viết, bản thân cũng muốn viết một câu chuyện, không phải để phản bác nội dung của hắn.
Khi tình tiết xuất hiện lắc nhắc trong đầu, nàng không nghĩ nhiều, chỉ viết theo ý tưởng.
Nếu suy nghĩ kỹ, đúng là có hơi giống "Thỏ yêu lịch hiểm ký", nhưng không giống hoàn toàn.
"Nàng nghĩ ra kết cục cho câu chuyện chưa?" Cố Đình Viễn lại hỏi.