Chương 292: Thời Gian (1)
Chương 292: Thời Gian (1)Chương 292: Thời Gian (1)
Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chưa."
Nàng chỉ lo làm tiểu thỏ yêu tự do tự tại, tạm chưa có phương án kết thúc cụ thể nào.
"So với viết sách thì việc nghĩ ra kết cục sẽ đơn giản hơn nhiều." Cố Đình Viễn nói.
Han cố gắng đứng ở góc độ của một tác giả và một người đọc để mở lối tư duy và dẫn đường cho nàng.
Trần Bảo Âm ngước nhìn hắn, thư sinh đứng giữa biển đèn, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt hắn, những lời hắn nói như gió xuân am áp. Dần dần, nàng không thể rời mắt khỏi hắn, chỉ biết nhìn hắn mà thôi.
Chớp mắt đã tới khai giảng.
Trần Bảo Âm phải đi dạy đám trẻ, không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về thoại bản nữa.
Ngân Lai nhập học, bàn trống cuối lớp giờ đây cũng có người lấp đầy. Vài khuôn mặt quen thuộc biến mất và thêm vào đó là bảy tám gương mặt mới.
Lí do là gia đình của những đứa trẻ biết chữ đã gọi chúng về nhà, thay bằng những đứa không biết chữ. Họ đã bỏ ra cả năm tiền học, đổi người học thì cũng đâu có sai?
Trần Bảo Âm không nói gì, vẫn tiếp tục giảng dạy. Nàng giảng "Tam Tự Kinh" cho học trò cũ và "Thiên Tự Văn" cho học trò mới, tiện thể để chúng ôn tập kiến thức cũ mà nắm được kiến thức mới.
Ngày hôm ấy, Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa đến thăm nhà.
Sắc mặt của bà rất xấu, đầy vẻ chán nản như đã chịu nhiều thiệt thòi, cả người ấm ức không kể được với ai, banh mặt đi vào phòng.
Vừa vào cửa, bà đột nhiên phá lên cười rất to, vui đến độ không thấy trời trăng ở đâu: "Văn Khúc nhà ta cải tà quy chính rồi!"
Niềm vui này, bà không có ai để chia sẻ, người Triệu gia càng không thể nói, không được để Triệu Văn Khúc biết bà tính kế hắn, nếu không thì uổng công vô ích.
Chỉ có Trần gia mới có thể chia sẻ niềm vui này với bà: "Ta đã nói rồi, nó là một đứa trẻ ngoan!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thấy cố chủ vui đến vậy, Trần Bảo Âm cũng phụ họa vài câu: "Sao người trấn an được hắn hay thế?"
"Ta nói như thế này..." Nàng vừa cho bậc thang, Triệu lão thái thái như được bật công tắt mà nói luyên thuyên không ngừng.
Ngày đó, Triệu Văn Khúc vừa về nhà đã chất vấn lão thái thái. Lão thái thái kiên quyết muốn cho nghĩa nữ một trăm mẫu đất xem như lễ gặp mặt. Triệu Văn Khúc bật lại ngay: "Người điên rồi! Không có chuyện đó đâu!" Triệu lão thái thái làm theo lời Trần Bảo Âm, nói: "Đó là tài sản của ta! Ta muốn tặng cho ai thì ta tặng! Ngươi không có quyền can thiệp!"
Triệu Văn Khúc nói: "Đây là tài sản do cha để lại, có phần của người, cũng có phần của ta!"
Tính ra hắn vẫn chưa tồi đến cùng cực, nói ra mấy câu đại loại "Cái gì của ngươi cũng là của ta."
Triệu lão thái thái nói: "Phân của ngươi đã bị ngươi tiêu sạch! Số còn lại đều là của ta! Ta muốn xử lý thế nào là chuyện của ta!"
Triệu Văn Khúc vẫn không đồng ý, hắn cho rằng phần còn lại cũng là của mình, mấy năm hưởng thụ cuộc sống tiêu pha không suy nghĩ, hắn sao có thể chịu được cảnh thắt lưng buộc bụng sau này.
Triệu lão thái thái nói: "Cho ngươi thì ngươi cũng chỉ biết phá thôi!"
Triệu Văn Khúc muốn chứng minh mình không phải là thằng con biết phá của thì chỉ có thể tiến lên phía trước. Nhưng hắn không muốn tiến lên, hắn muốn trở thành một người tồi tệ, tệ hơn nước cống mới tốt. Lão già đã chết kia không xứng có một đứa con có ý chí, có quyết tâm.
Nhưng nếu hắn không tiến bộ thì sanh mẫu cứng đầu của hắn sẽ không quan tâm đến hắn nữa, hắn chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày thôi.
"Nó đã đi kiểm tra ruộng ray từ sớm rồi." Triệu lão thái thái vui quên cả đường vê. Bà vui lắm! Thật sự rất vui! Còn rất bội phục, nói với Trần Bảo Âm rằng: "Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi đó, Bảo Nha Nhi."
Nhờ có nàng, không cần dao kiếm, không đánh không mắng, Triệu Văn Khúc mới hối cải để làm người mới, bằng lòng tiến lên.