Chương 293: Thời Gian (2)
Chương 293: Thời Gian (2)Chương 293: Thời Gian (2)
Nếu Triệu Văn Khúc có thể tiến bộ, ngay cả khi hắn van đánh bạc thì Triệu lão thải thái cũng sẽ không quá lo lắng. Điều bà lo sợ nhất là con trai chỉ biết tiêu xài, rồi sau này khi bà qua đời, con trai sẽ rơi vào kết cục bi thảm. Nhưng hiện tại, nó đã có khả năng tự lập rồi, bà không còn lo lắng nữa.
"Đứa bé ngoan." Bà nhìn Trân Bảo Âm với ánh mắt yêu thương và hài lòng: "Văn Khúc của chúng ta là một đứa trẻ tốt. Ngươi không biết đâu, hồi đó..."
Triệu Văn Khúc của ngày xưa ngoan lắm! Bây giờ hắn hối cải để bắt đầu một cuộc sống mới, người ta nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, Triệu lão thái thái cảm thấy đây là một mối hôn sự rất đúng thời điểm.
"Hồi đó cái gì!" Đỗ Kim Hoa cắt ngang lời bà: "Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì đi ngay!"
Bà không muốn nghe mấy chuyện xưa lắc xưa lơ đó nữa đâu.
Hồi đó thì sao? Tệ là tệ, giảo biện làm gì? Bà không thích nghe. Đừng dạy hư Bảo Nha Nhi của bà.
Triệu lão thái thái chưa nói xong đã bị Đỗ Kim Hoa đuổi ra khỏi nhà. Bà ta gấp đến độ kêu to: "Bà thông gia..."
"Ai là thông gia của ngươi?!" Đỗ Kim Hoa trợn mắt: "AL Ngươi vậy mà dám nung nấu có ý đồ đó ư? Bà già lòng dạ hiểm độc này, ngươi cút cho tai"
Vớ lấy cái chổi, Đỗ Kim Hoa đuổi Triệu lão thái thái ra khỏi nhà.
Rồi quay đầu nói với Trần Bảo Âm: "Cái bà già này đúng là thâm độc, mấy lời như vậy cũng dám nói ra miệng, ta nhổ vào!"
Thanh danh của Triệu Văn Khúc đã thối hơn nước cống, cho dù năm đó hắn có chịu ấm ức thì sao nào? Một loạt chuyện bất lương mà mấy năm nay hắn đã làm cũng chẳng ai oan uổng hắn. Cô nương nào gả cho hắn sẽ bị người ta chế nhạo suốt đời.
Trần Bảo Âm cúi đầu uống nước: 'Ừ, ừ."
Chỉ có Triệu lão thái thái, giả vờ không vui mà đến, thật sự không vui mà về.
Ngồi trên xe ngựa lắc lư, bà nhớ về chuyện năm đó rồi thở dài một cách chua xót.
Đông qua xuân đến.
Mùa đông lạnh lẽo nhoắng cái đã trôi sạch, mùa xuân ôn hòa và ấm áp tới rồi, người ta cũng không nhớ nổi cái lạnh của mùa đông.
Các thôn dân cởi áo bông, thay vào áo mỏng, bắt đầu một năm lao động mới.
Trần Bảo Âm mặc váy áo mới, tay cầm nhành liễu mềm, mang theo tâm trạng vui vẻ đến trường.
Chạy được nửa đường, nàng gặp Cố Đình Viễn: "Trần tiểu thư." Trân Bảo Am dừng bước và đáp lễ: "Cố tiên sinh."
"Trần tiểu thư đến trường ư?" Cố Đình Viễn thẳng lưng hỏi.
"Đúng vậy." Trần Bảo Âm trả lời.
Cố Đình Viễn theo nàng đến trường, hỏi: "Không biết Trần tiểu thư viết truyện đến đâu rồi?"
"À, không viết nữa." Trần Bảo Âm thuận miệng trả lời.
Cố Đình Viễn bất ngờ nói: "Vì sao?"
Trần Bảo Âm đáp: "Không muốn viết."
Nàng nghĩ đến cảnh tượng sau đó tiểu thỏ yêu sẽ gặp được báo yêu, đại Yêu Vương, vương tôn công tử, hoàng tử tiền triều, tiểu tử nhà nghèo, ... chợt cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Nhiều quá.
Không muốn viết nữa.
Cố Đình Viễn ngẩn ra, sau đó lộ vẻ tiếc hận: "Câu chuyện kinh diễm thế tục như vậy bây giờ ngưng viết thì tiếc quá."
Trần Bảo Âm liếc hắn một cái, không nói gì.
Người này quá biết cách dụ người ta, chuyên nói trúng tim đen người khác, không được tùy tiện phản ứng hắn.
"Tiểu thư, liệu rằng có thể viết một câu chuyện chỉ vê hai nhân vật là tiểu thỏ yêu và thư sinh không?" Cố Đình Viễn dò hỏi: "Tuyến nhân vật đơn giản hơn thì câu chuyện cũng dễ viết hơn nhiều."
Trần Bảo Âm nghĩ một lát, chỉ có tiểu thỏ yêu và thư sinh thì câu chuyện có lẽ sẽ thế này.
Tiểu thỏ yêu xuống núi, gặp thư sinh rồi cắn hắn. Thư sinh bị dọa sợ, tiểu thỏ yêu cảm thấy hắn yếu đuối nên không hứng thú, bèn bỏ đi.
"Không được." Nàng lắc đầu.
Nhưng Cố Đình Viễn nói tiếp: "Tại sao thư sinh lại bị dọa? Hắn đọc sách thánh hiền, lá gan chưa chắc đã yếu ớt như bề ngoài."
Trần Bảo Âm nhìn hắn rồi hỏi: "Vậy, ý của ngươi là?"