Chương 323: Dõ Người (1)
Chương 323: Dõ Người (1)Chương 323: Dõ Người (1)
Nhìn thân thể có chút run rẩy cùng vẻ mặt căng thẳng của nàng, Cố Đình Viễn âm tham thở dài. Hắn biết là sẽ như vậy, nhưng dù sao han cũng phải nói ra. Thôn Trần gia không có bí mật gì, nếu hôm nay han không nói thì nàng cũng sẽ nghe được từ miệng người khác.
Thay vì nàng tới hỏi hắn, không bằng hiện tại hắn nói luôn cho nàng biết.
"Ta có chút sợ hãi." Hắn nhìn nàng nói.
Trần Bảo Âm miễn cưỡng nuốt bánh hành trong miệng, ngấng đầu lên: "Chàng muốn từ hôn?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nghe không giống như những gì được phát ra từ miệng nàng.
Cố Đình Viễn chưa bao giờ có ý định hủy bỏ hôn ước, nàng là người hẳn yêu, han rất mong được cưới nàng và sống bên nhau đến bạc đầu.
"Nếu như ta từ bỏ hôn ước, chẳng lẽ tâm ta không thuần?" Trong mất hản mang theo ý cười nói: "Hơn nữa ta đọc nhiêu sách thánh hiên, ý chí cũng không nhu nhược như bề ngoài, uy hiếp như vậy cũng không thể khiến ta thay đổi chủ ý."
Khi hắn nói điều này, nó khiến Trần Bảo Âm nhớ đến những lời mà cuốn thoại đã viết. Thư sinh bị con thỏ yêu nhỏ căn, sợ hãi ngã bệnh, nãm trên giường một lúc lâu mới hồi phục. Hắn lúc đó phán bác lại là thư sinh chưa chắc mềm yếu như vậy. Chính là bản thân hắn chưa hẳn yếu đuối. Người đời, không riêng gì người có học, hầu hết mọi người đều sợ hãi quyền thế, luôn cúi đầu khuất phục trước áp lực của quyên thế.
"Chàng không sợ không có tên trên bảng sao?” Dưới ánh mắt ôn nhu bao dung của hắn, Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy xấu hổ ở trong lòng tiêu tan đi 2 phần, yên lặng nhìn hắn hỏi.
Cố Định Viễn mím môi, nhẹ giọng nói: "Sợ." Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng: "Nàng dỗ ta có được không?”
Cái gì? Trần Bảo Âm sững sờ một hồi.
Âm!
Ngay sau đó, ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt của nàng nóng bừng, khuôn mặt đỏ ửng: "Chàng, không biết xấu hổi"
Hắn nói cái gì?
Thật không biết xấu hổi! Thừa dịp cháy nhà hôi của! Mặt dày vô sỉ!
Trong lòng Trần Bảo Âm thâm mắng một trận, tất cả đều là trách móc hắn, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút ngọt ngào, khiến đôi mắt nàng trông không dữ tợn mà ẩm ướt long lanh, quyến rũ mê người.
Cố Đình Viễn nhìn thấy, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Có thể được mỹ nhân dỗ dành, xấu hổ có là gì, không cần cũng được."
Nó vốn là một chủ đề khá sâu nặng, nhưng hết lần này đến lần khác hắn làm thành khác biệt, cuối cùng biến thành cuộc nói chuyện lãng mạn.
Trần Bảo Âm mím môi, cúi đầu xuống, một hồi sau tỉnh táo lại, nàng ngẩng đầu lên: "Ta đi nói với bà ấy không cản trở tiền đồ của chàng."
Dương mâu có lẽ là vì muốn tốt cho nàng.
Tuy nhiên, Trần Bảo Âm Không tiếp nhận nổi loại tốt bụng này.
Khi thành thân với Cố Đình Viễn, trong lòng nàng rõ ràng chấp nhận nguy hiểm. Đây là lựa chọn của chính nàng, nàng muốn trở thành Trần Bảo Âm dũng cảm, nếu yêu thì cứ yêu, hận thì cứ hận. Nhiều năm sau nếu hắn đối tốt với nàng thì nàng cũng sẽ đối tốt với hắn. Nếu hắn không ổn, nàng cũng sẽ tự mình sống tốt.
Có lẽ, số phận của nàng không tốt, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm. Nhưng đó là lỗi do chính mình làm thì chính mình gánh, nàng cũng không oán trách ai, tự chuốc lấy đau khổ tự mình chịu, không cần dưỡng mẫu lo lắng vì nàng.
Bà là chủ mẫu Từ gia, nàng là khuê nữ nông dân của Trần gia, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sau này bà cũng không cần nhớ nhưng gì nàng nữa.
"Chàng yên tâm đi." Nàng vừa nói, vừa nghĩ tới việc đi kinh thành xin vào cửa Từ gia, trong lòng lại cảm thấy kiên định không khuất phục,'Chàng sẽ có công đạo của chính mình!"
Chuyến đi này không phải vì cái gì khác, mà là vì tương lai của Cố Đình Viễn, tương lai mà hắn nên có.
Nếu... có cơ hội, nàng sẽ từ biệt dưỡng mẫu của mình. Đó là một nuối tiếc khi hai người họ không nói lời tạm biệt khi nàng rời khỏi Hầu Phủ.