Chương 324: D6 Người (2)
Chương 324: D6 Người (2)Chương 324: D6 Người (2)
"Nàng khỏng biết dỗ người ta" Nhìn thư sinh trước mặt, giọng nói lộ ra một chút ủy khuat' Ta không muốn loại d6 dành như vậy.'
Trần Bảo Âm sửng sốt một chút.
“Nàng đút bánh cho ta đi.” Thư sinh vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cái đĩa đến trước mặt nàng, hắn đổi diện với nàng, vềnh môi, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
Trần Bảo Âm: "...
Nàng đang nói chuyện chính sự!
"Chàng đứng đán một chút đi!" Nàng không nhịn được vỗ bàn.
Lúc nào rồi mà còn bỡn cợt!
Cố Đình Viên chớp chớp mất, vềnh mỏi, lặng lẽ kéo chiếc đĩa trở lại. Lấy một miếng bảnh hành chiên lên rồi ăn nỏ.
Hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, như con bướm đậu trên nhành hoa đẫm sương cố không để mình rơi xuống.
Trần Bảo Âm: "...
Trong lòng đột nhiên hiện lên một tia áy náy.
Nàng kéo đĩa bánh lại trước mặt, cầm một miếng bánh hành chiên đưa lên miệng hẳn: 'A."
Đút cho hắn an, vậy đã được chưa?
Cổ Đình Viên nhìn đầu ngón tay của nàng, sau đó lại ngang đâu lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Ừ”" Hắn lại cup mắt xuống, ngẩng đầu lên cắn một cái.
Sự tủi thân vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Hắn cẩn thận không chạm vào ngón tay của nàng, nhưng khuôn mặt đang tiến lại gần, thân mật và không phòng bị khiến Trần Bảo Âm rất không được tự nhiên, sống lưng nàng có một tầng tê dại.
Người này, nàng mím môi, Muốn tức giận nhưng lại không tức nổi.
"Ta còn muốn ăn." Thư sinh rất nhanh đã nuốt xuống, giương đôi mắt sáng ngời nhìn nàng.
Trần Bảo Âm không muốn đút cho hắn ăn nữa. Lúc này đút ăn sao có thể thân mật như vậy? Bọn họ vẫn còn chưa thành thân mà.
Nhưng mà, hắn ngồi đối diện nàng, dáng ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chờ mong, dáng vẻ này không hiểu sao lại giống với...
Đậu tương do Lan Lan nuôi.
Một ý nghĩ xấu xa không thể thốt ra, dan dần nảy sinh ở trong đáy lòng. Trần Bảo Âm kiểm soát vẻ mặt của mình để không lộ ra bất kỳ sự kỳ lạ nào, âm thầm vặn chặt những ngón tay ngứa ngáy của mình, từ từ với tay tới cái đĩa.
Nàng bốc một cái bánh hành chiên, chậm rãi đưa qua, nhẹ giọng nói: "A." A, há miệng. Sau đó, liền thấy người đối diện hơi nghiêng đầu, cắn lấy chiếc bánh hành chiên từ đầu ngón tay, khi ăn hai má phồng lên, vừa dùng đôi mắt sáng ngời tràn đầy vui sướng nhìn nàng.
Một niềm vui khó tả dâng lên trong lồng ngực, mặt Trần Bảo Âm từ từ đỏ bừng.
"Ngươi tự ăn đi." Nàng rủ mắt xuống, quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa.
Cố Đình Viễn quan sát vẻ mặt của nàng, nàng không có vẻ gì là chán ghét, là thẹn thùng sao? Hắn chớp chớp mắt, khẽ nói: "ut cho ta một miếng nữa đi, được không?”
Trần Bảo Âm vân vê ngón tay đang buông xuống. Nhớ tới bộ dạng kỳ vọng thuần tuý của hắn, càng cảm thấy bản thân tâm tư hiểm ác.
Hắn không phải Đậu Nành!
Sao nàng có thể coi hắn như Đậu Nành được?
"Ngươi tự ăn đi." Nàng quay đầu lại nói: "Cũng không phải ngươi không có tay."
Cố Đình Viễn nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi nói: "Nhưng ta muốn nàng đút cho ta."
"Chỉ một miếng thôi." Hắn khẽ nói: "Tương lai của ta bị uy hiếp, nàng không biết ta sợ hãi cỡ nào đâu."
Trần Bảo Âm nghe được câu này, không khỏi ngẩng đầu lên: "Sợ đến mức nào?" Tha thứ cho nàng ánh mắt vụng về, nàng không nhìn ra một chút nào.
"Rất sợ hãi." Cố Đình Viễn nghiêm mặt nói: "Sợ tới mức nàng không cách nào tưởng tượng."
Trần Bảo Âm: "..."
Tại sao nàng cảm thấy rằng hắn đang trêu chọc nàng? Trực giác nói rằng hắn đang lợi dụng cơ hội, chơi xấu. Nhưng, lỡ như hắn thực sự sợ hãi ...
"Được." Nàng nói.
Cố Đình Viễn đột nhiên cười lên, ngồi thẳng người, chờ nàng đút.
Trần Bảo Âm gắp một miếng bánh hành chiên, mím môi, nỗ lực khắc chế chính mình không cần nghĩ đến chỗ khác.
Nàng đang cho Cố Đình Viễn, một người sống sờ sờ, vị hôn phu của nàng ăn. Mà không phải là một con chó, một con chó thuộc về riêng nàng.
"Ăn đi." Nàng đút bánh vào miệng hắn và nhỏ giọng nói.
Hai mắt Cố Đình Viễn lấp lánh, há miệng bắt đầu vui vẻ nhai. Trên mặt hắn toàn là cười, dường như đạt được sự thỏa mãn cực điểm, không khỏi lại khiến Trần Bảo Âm hiểu sai.