Chuong 475: Ban Giao (3)
Chuong 475: Ban Giao (3)Chuong 475: Ban Giao (3)
"Đông!" Mới vừa đi đến một cái ngõ nhỏ, bỗng nhiên phía trước truyên đến một tiếng, chỉ thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Cố Thư Dung giật mình hét lớn: "AI" Che lại giỏ rau, lui về phía sau hai bước.
Nhưng thấy rõ dáng vẻ người trước mặt, không khỏi sửng sốt: "Ngươi, tướng quân?"
Người này tuổi còn trẻ, tay cam thân giáo, người mặc khoác giáp, dung nhan tú lệ, hình như là Uy Viễn tướng quân nàng ấy mới vừa nhìn thấy?
A tỷ, ngươi không nhớ ta sao?" Trương Cẩn Nhược rũ đôi mắt: "Ta đã trở về."
Cố Thư Dung ngẩn người, nhìn trước người trước mặt, cố gắng nhìn thật kỹ.
Do dự trong chốc lát, nàng ấy nói: "Ngươi, ngươi là..."
Ngươi nam nhân này xưng hô với nàng là tỷ tỷ, lại còn đẹp trai trẻ tuổi như thế, Cố Thư Dung nghĩ ngay đến thiếu niên ba năm trước.
"Là ta." Trương Cẩn Nhược gật gật dau'A tỷ, ta đã được làm tướng quân rồi."
Cố Thư Dung nghe hắn ta nói như thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bị một nam nhân trẻ tuổi cường tráng chặn ở ngõ nhỏ, cho dù người này làm tướng quân, cũng không làm nàng ấy yên tâm được. Nhưng nếu là người quen, mọi chuyện sẽ khác.
"Đệ thật có bản lĩnh nha." Cố Thư Dung nhìn hắn ta, vẻ mặt không ngại thể hiện sự kính nể với hắn ta. Sau đó lại nhìn cơ thể tay chắn hắn ta, thấy hắn đầy đủ tứ chi, không thiếu chỉ tay cũng không thiếu chân, lúc này nàng ấy mới thật sự vui vẻ: "Đệ không có việc gì, thật tốt rồi."
Trương cẩn Nhược nhìn thấy từ nét mặt của nàng là vui vẻ từ trong thân tâm, nàng ấy thật sự ngóng trông hắn ta sống sót trở vê.
Có người thực lòng thương hắn ta.
Cảm giác này thật tốt.
"A tỷ sống có tốt không?" Hắn ta hỏi.
Trong ba năm này, hắn ta có trở về hai lần, đứng xa xa nhìn nàng ấy. Đã hơn một năm kể từ khi hắn ta được hồi kinh thăm người thân, không biết trong khoảng thời gian đó nàng ấy sống có tốt không?
"Ta sống vẫn tố." Cố Thư Dung cười nói,Lần trước đệ có gửi ta mấy món đồ..."
"Đó là cho tỷ." Trương Cẩn Nhược không đợi nàng ấy nói xong, hắn ta đã đánh gay lời nói của nàng ấy: "Năm đó ân tình tỷ cứu một mạng của ta, †a không có gì báo đáp, những cái đó xem như quà báo ân cứu mạng của ta."
Cố Thư Dung xụ mặt: "Không phải đã báo đáp xong rồi sao?"
Là năm mươi văn tiền? Trương Cẩn Nhược có chút buồn cười. Đôi mắt hắn ta hẹp dà như có ánh sáng chói lọi, thay đổi chỉ tay cam mũ giáp, nói: "Ta hiện giờ đã là tướng quân, những đồ vật đó không đáng là bao, tỷ cứ nhận đi."
Cố Thư Dung không muốn nhận.
Nhưng nàng ấy cũng biết, hắn sẽ cứng đầu không chịu thu về. Mấy món lặt vặt thì thôi đi, nhưng tòa viện đó...
"Đệ sẽ ở đâu." Nàng ấy hỏi.
Nếu hắn ta có phủ đệ, nhưng chắc hẳn sẽ có, bây giờ hắn ta là tướng quân, Hoàng Thượng hẳn sẽ ban thưởng cho hắn ta một phủ đệ đúng chứ? Nếu như thế, chắc cái sân viện kia hẳn sẽ không cần, vậy trả bạc lại cho hắn ta?
"Ta cũng chưa biết nữa." Trương Cẩn Nhược nói, gỡ mũ giáp xuống:
"Nếu như thường lệ, Hoàng Thượng chắc sẽ ban thưởng cho ta một tòa phủ đệ. Nhưng hiện giờ, quốc khố đang siết chặt."
Hoàng Thượng đang cố gắng cứu vớt mọi thứ. Chưa biết rằng quân phủ, phó tì, vàng bạc v. v., sẽ bị cắt giảm như thế nào nữa.
Tuy nhiên, hắn ta không quan trọng những cái này. Khi còn ở Bắc cương, hắn ta đã chứng kiến nhiều bá tánh không có nơi ở đàng hoàng, cuộc sống nghèo khó không đủ ăn đủ mặc. Việc Hoàng Thượng cắt giảm ban thưởng là đúng.
Cố Thư Dung khẽ gật đầu. Nàng ấy cũng hiểu điều này, A Viễn cùng Bảo Âm thường xuyên bàn chuyện trong trieu nàng ở bên cạnh có nghe loáng thoáng, cũng biết Hoàng Thượng siết chặt kho bạc, quản chế rất nghiêm ngặt.
"Nếu như thế, ta làm chuyện không hề vô ích rồi." Nàng ấy vừa đúng lúc cầm theo chìa khóa bên người, cuối người, cởi bỏ túi tiền, lấy ra một chùm chìa khóa được buộc chung bằng dây đỏ: "Đệ kêu người chuyển đồ vật đến đây đi, ta không có đồ vật gì ở đó nữa, chỉ có giữ lại một gốc lão sâm. Còn lại, đều đổi thành cái này."