[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 476 - Chuong 476: Ban Giao (4)

Chuong 476: Ban Giao (4) Chuong 476: Ban Giao (4)Chuong 476: Ban Giao (4)

Trương Cẩn Nhược sung sốt, nhìn nàng, lại nhìn chìa khóa: "Tỷ à?"

"Chúng ta đã chuyển đi rồi" Cố Thư Dung nói,'Tòa viện ở phía trước thôi, ta đã xem qua rồi, chỉ là mua để đó, muốn để dành cho đệ."

Dừng một chú: "Khi đó ta không ngờ đệ có bản lĩnh như vậy, sợ sau khi đi tòng quân trở về, đề lại không có nơi che mưa che gió, nên lúc đó ta mới tự ý chủ trương như vậy."

Trương Cần Nhược ngơ ngác nhìn nàng, yết hau lăn lộn, môi hắn ta mím chặt.

Cố Thư Dung hơi lo lắng hắn ta sẽ không chịu, nhưng việc đã đến nước này, đồ vật cũng không tìm thấy được nữa, nàng ấy tiếp tục nói: "Sau khi nhận được mấy món đồ của đệ, ta đã bán đổi thành tiền mặt, ta mua thêm chút đồ đạc nữa. Ở trong sân, ngoại trừ đồ ăn thức uống không có, nhưng những cái khác đã trang bị đủ, nếu đệ không thích như vậy, ta trả lại tiền cho đệ."

Lúc trước hắn ta cứng đầu một hai phải gửi quà cho nàng ấy. Ai kêu hắn ta làm vậy? Hắn ta đã tin tưởng này như vậy, cũng đừng trách nàng tự ý chủ trương.

Như vậy, cho hắn ta một bài học, đó là tùy tiện tin tưởng người khác, là tự chuốc hoal

Trương Cẩn Nhược tiến lên một bước, cúi đầu, giọng khàn khàn: "Tỷ đã mua nhà cho ta sao?"

"Đã mua rồi!" Cố Thư Dung thản nhiên nói: "De nếu như..."

Còn chưa kịp nói xong, đã bị Trương Cẩn Nhược chen ngang.

Vậy mà nàng ấy thấy vành mắt của hắn ta ửng đỏ, nói: "A tỷ, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy.

Lúc này đến Cố Thư Dung sửng sốt.

Nàng ấy nhìn đôi mắt đang ngấn nước của thanh niên, lập tức lúng túng không biết làm thế nào: “Đệ, Đệ..."

"Ta thật sự rất vui vẻ." Trương Cẩn Nhược nhìn nàng ấy, đôi tay vụng về lau nước mắt: "So với những trận chiến mà ta đã đánh thắng, điều này còn làm ta vui vẻ hơn rất nhiều."

Bất kỳ trận đánh thắng trận nào, hắn ta cũng không mấy vui vẻ. Tuy hắn không còn muốn sống nữa, nhưng lại hy vọng người khác được sống, cho nên liều mạng chém giết từng sinh mệnh kẻ thù.

Mỗi lần đánh thắng trận, đối mặt tiếng hoan hô, hắn ta luôn không có cách nào vui vẻ. Một thân một mình, cầm theo bình rượu, ngồi sườn núi cản gió, ngồi từ ánh nắng chói chang đến khi bầu trời đầy sao lấp lánh.

"Nếu ta chết đi thì thật tốt." Lúc hắn ta uống rượu luôn nghĩ. Hắn ta không có vướng bận, nếu chết cũng không ai để ý, tự do buông mình như một nắm cát vàng.

Nhưng hiện tại hắn ta không muốn nghĩ như vậy nữa, thì ra hắn ta cũng có người nhớ thương. Lúc hắn ta không hay biết gì, nàng ấy vì hắn ta tính toán nhiều như vậy.

"Cũng không có gì!" Cố Thư Dung không biết vì sao, nàng ấy cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng quay đầu đi, tránh ánh mắt của hắn ta, vác giỏ rau lui vê phía sau hai bước: "Ta chỉ rảnh rỗi làm chút chuyện."

Không đợi hắn ta nói thêm cái gì, nàng ấy lại nói: "Đệ không trách ta thì tốt rồi."

"Ta làm sao có thể trách tỷ được chứ." Trương Cẩn Nhược nhẹ giọng nói: "Ta biết ơn tỷ còn không kịp nữa."

"Không cần khách khí." Cố Thư Dung nói, một lần nữa nhìn về phía hắn ta: "Đệ là Uy Viễn tướng quân, là một anh hùng của quốc gia, có thể vì đệ làm một chút chuyện, nếu được người khác biết được không phải ta cũng được hưởng chút hào quang sao!"

Cho người ta biết nàng ấy có thể mua tài sản cho vị tướng quân này, chắc chắn sẽ rất ghen tị!

Trương Cẩn Nhược không nhịn được cười rộ lên: "Mấy năm nay sống chết trên chiến trường thật không uổng phí."

"Nói bậy!" Cố Thư Dung trách mắng: "Đệ là một anh hùng, là vì nước vì dân, đừng vội ——" nàng ấy dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Đừng vội làm bẩn một đời thanh danhl"

Trương Cẩn Nhược cười ha ha lên: "A tỷ, ta nói vì ngươi mà đi đánh giặc, thế thì sao? Ta sát hại vô số mọi rợ, bảo vệ nhân dân Bắc Cương không bị xâm hại, chẳng lẽ không phải anh hùng sao?"
Bình Luận (0)
Comment