Chương 135: Tin Ta Đá Ngươi Không (1)
Chương 135: Tin Ta Đá Ngươi Không (1)Chương 135: Tin Ta Đá Ngươi Không (1)
Chu Cảnh Sâm cũng bị nàng đột nhiên hét lớn làm cho sững sờ, đứng ở một bên không nhúc nhích.
"Đứng ngay ngắn, duy trì tư thế này, tuyệt đối đừng đi lại!"
Diệp Gia mặt đỏ bừng, mắt đảo loạn: "Chàng dám đi lại dù là một bước ta sẽ đi tới đá mông chàng, ta không nói đùal"
Chữ thô tục như mông xuất hiện với tính tình trước đây của Chu Cảnh Sâm nên cảm thấy chán ghét. Nhưng Diệp Gia vừa mới nói, Chu Cảnh Sâm cũng không biết tại sao gương mặt cũng đỏ ửng. Hắn vừa có chút xấu hồ lại vừa cảm thấy hết sức buồn cười.
Buồn cười ở chỗ Diệp Gia lại dùng chuyện này uy hiếp hắn, vậy mà hắn lại thật sự có chút bị uy hiếp.
Sống chung mấy tháng, Chu Cảnh Sâm hiểu rõ, nha đầu này thật sự làm được, nàng xưa nay nói được làm được. Đến tận đây, hắn chỉ có thể yên ổ đứng ở một bên, có bao nhiêu động tác cũng phải dừng lại. ...
Diệp Gia quả thực không ngờ rằng, nàng tìm đến Chu Cảnh Sâm chuyện đầu tiên làm chính là nằm rạp xuống đất chổng mông lên trời cầm một cành cây cắn răng nghiến lợi kéo quần đùi bị nàng đạp đến khe suối. Chu Cảnh Sâm đã nói ba lần muốn tự mình kéo, dù sao cánh tay hắn cũng dài hơn. Nhưng Diệp Gia thực sự không chịu được việc hắn để trần mông chạy bốn phía. Cảnh tượng đó chỉ cần vừa nghĩ tới, nàng cũng hận không thể đâm mù con mắt.
Đuổi người sang một bên như đuổi heo, Diệp Gia mới đau lòng hạ quyết tâm lấy ra khăn trùm đầu cất trong túi ra, ném vào trước mặt hắn bảo hắn che: "Quan lại trước."
Vì phối với y phục mới, nàng đặc biệt chọn màu vải khăn cùng màu.
Chu Cảnh Sâm nghe lời nhặt đồ lên, yên lặng vây quang lưng mình một vòng. Cũng phải nói, eo người này rất thon. Đồ Diệp Gia dùng để quấn đầu vậy mà hắn có thể quấn quanh một vòng. Mặt khác, mảnh vải rách được đặt trước mặt người này như việc ôm cây đàn tì bà nửa che mặt, nhìn thế nào cũng thấy có chút hoạt sắc sinh hương một cách khó hiểu.
Diệp Gia tỉnh táo dời mắt sang chỗ khác, cũng nghiêm khắc vứt bỏ những phế liệu đầy trong đầu đi.
Ánh mắt của nàng đã tính toán đại khái khoảng cách của nàng và quần cộc, nàng chỉ có thể nằm sát xuống đất để làm. Tốn sức một lúc lâu, váy mới dính đầy cỏ lá, nàng cuối cùng cũng kéo được quần của hắn lên.
Chu Cảnh Sâm không nói gì nhận lấy, hơn nửa ngày, mới nói một câu không lưu loát: "Gia nương vất vả rồi."
Diệp Gia:
Có vẻ đây cũng là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hôm nay trụ sở bên kia một tướng lĩnh bỗng nhiên ra lệnh trong âm thầm. Lệnh cho tâm phúc từ trong đám lính mới chọn mười người làm việc ổn thỏa kín miệng đi lên núi. Nói là làm nhiệm vụ, thực ra là đến một ngọn núi hoang ở phía bắc đào móc một vài thứ. Trời còn chưa sáng đã xuất phát, hành động cố ý né tránh một số người. Người này mới tắm rửa ở hồ lân cận, thuận tay giặt y phục.
Lúc này quần vải xanh ẩm ướt hút đầy nước rất nặng, Diệp Gia câm một tay móc lên, chiếc quần rách nát suýt làm gấy cành cây của nàng. Trâm mặt ném đồ xuống dưới chân người kia, hai dấu chân ở phía trên cực kì dễ thấy, dính đầy bùn cát.
Chu Cảnh Sâm yên lặng nhìn Diệp Gia một chút, chậm rãi đi tới nhặt quần lên, rôi sau đó ngồi xổm xuống bờ sông giặt lại một lần nữa.
Bốn phía tĩnh mịch im ắng, ngoại trừ gió thổi qua lá cây vang lên xào xạc, âm thanh duy nhất còn lại là bàn tay Diệp Gia đang khua khoắng trong gió. Đôi mắt Chu Cảnh Sâm hơi trâm xuống, nhớ lại đồ bọn hắn đào được. Hình khối bằng phẳng. Màu xanh đậm, mở đục, giữa mặt ngoài có lớp cực mỏng màu xanh. Ánh đất lấp lánh. Chất lượng tương đối cứng rắn, không dễ đập nát, mặt cắt không bằng. Đột nhiên cười một tiếng ngắn ngủi.
Thấy Diệp Gia nhìn qua, ngước mắt lên đã trở thành ý cười dịu dàng.
Diệp Gia nhịn không được lườm hắn một cái, tức giận nói: "Cười cái gì mà cười, còn không mau mặc quần vào đi!"