Chương 136: Tin Ta Đá Ngươi Không (2)
Chương 136: Tin Ta Đá Ngươi Không (2)Chương 136: Tin Ta Đá Ngươi Không (2)
Bọn hắn là một nhóm mười người, chờ trong hang núi sáu canh giờ, đương nhiên ai cũng đầy bụi đất. Chu Cảnh Sâm thích sạch sẽ, thực sự không chịu được bụi đất dính đầy đầu đầy mặt về doanh địa nghỉ ngơi. Sau khi thập trưởng hạ lệnh về nghỉ ngơi, một mình hắn trốn đến hồ bên này rửa mặt. Cũng may có xà bông thơm mang từ nhà tới, nếu không đồ đạc dính bẩn cũng không thể sạch sẽ đến như vậy.
Diệp Gia ôm bọc giấy dầu không rách của nàng ngồi trên tảng đá lớn cách đó không xa, liếc mắt nhìn động tác chậm rãi của người kia. Trong lòng nghĩ linh tinh thấy lạ Chu Cảnh Sâm không phải người cực kì đoan chính lễ nghĩa sao? Làm sao lại đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch ngay trước mặt nàng như thế?... Được rồi, cũng không phải là quang minh chính đại. Người ta nhiều tóc, nửa chặn nửa che. Nghĩ đến đây, Diệp Gia liếc nhìn người đang ngồi xổm bên bờ sông kia trong lòng không khỏi ghen ty, chất tóc thật là làm cho người ta ghen ghét.
Đưa tay sờ lên đầu mình, tóc nàng hình như cũng rất nhiều.
Hơn nửa ngày, người kia mới chậm rãi mặc quần đã giặt sạch vào, vải vóc ướt đẫm mặc trên người, dán vào làn da. Chân dài cơ bắp thẳng tắp có lực, vải vóc ẩm ướt dán lên còn không bằng không mặc, liếc một cái lại càng sắc tình.
Diệp Gia nhắm mắt làm ngơ, đưa thịt chiên giòn trong ngực cho hắn: "Tặng cho chàng, quà sinh nhật.”
Nhắc đến sinh nhật, Chu Cảnh Sâm sững sờ. Rất nhiều năm chưa từng tổ chức sinh nhật, hắn cũng quên mất. Chốc lát, nhẹ giọng nói cảm tạ: "Đa tạ gia nương nhớ thương."
Cúi đầu liếc nhìn, còn chưa mở ra mũi đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức.
Hắn cong khóe mắt lên đưa tay vạch một góc bọc giấy ra, quả nhiên là đồ ăn vặt. Ngón tay thon dài nặn một miếng thả vào trong miệng, tướng ăn nhã nhặn mà đẹp mắt. Nhưng mà dù nhã nhặn, không làm chậm tộc độ nhanh của hắn. Miếng thịt giòn xốp thơm nức tan ra trong miệng, nụ cười trên mặt Chu Cảnh Sâm lại càng rực rỡ thêm mấy phần: "Vẫn là gia nương nấu ăn ngon, cơm canh ở doanh địa thực sự làm cho người ta khó mà nuốt xuống. Chút thời gian trước bạn bè thấy ta đều đói gầy đi rất nhiều."
Diệp Gia vạch trân một cách vô tình: "... Đừng tưởng rằng nói vài lời hay là ta sẽ thường xuyên mang đến cho chàng, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Chu Cảnh Sâm cười một tiếng, gật gật đầu: 'À, thật sao?"
Diệp Gia hừ một tiếng. Thấy hắn chậm rãi nuốt miếng thịt xuống, khóe miệng giật giật. Ngay khi Diệp Gia tưởng rằng hắn muốn nói gì đó, Chu Cảnh Sâm thu hồi dáng vẻ giả vờ kiên cường, trong chớp mắt tiếp theo khóe miệng càng cong hơn: "Vậy... Phải làm sao thì nàng mới có thể thường xuyên mang đến cho ta?' Diệp Gia lườm hắn một cái, không thèm để ý hắn.
Gần tới tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng. Có lẽ phía bắc nhiêu nắng hơn, Diệp Gia luôn cảm thấy nắng ở vùng đất này có thể phơi chảy này. Cho dù lúc đầu đỉnh đầu có bóng cây che, nàng vẫn cảm thấy nóng đến bức bối. Nhất là người này ngồi xếp bằng trước mặt nàng, ngửa mặt lên nhìn dáng vẻ của nàng, quả nhiên là một công tử thiếu niên trong sáng như vâng trăng sáng.
Có lẽ vì tóc quá dày, đã ngồi một lúc vẫn chưa khô.
Chứng rối loạn cưỡng chế đáng chết của Diệp Gia, liếc qua, lại liếc qua. Cuối cùng vẫn ủ rũ đứng lên đi đến bên cạnh hắn.
Chu Cảnh Sâm ăn một hồi như thế đã ăn khá no. Lời vừa mới nói cũng không phải hoàn toàn là giả vờ, đúng là đồ ăn ở trụ sở rất chán. Nhất là bọn hắn là tạp binh cấp thấp nhất, còn chưa từng đến chiến trường trên vai không có công huân, ăn uống tất nhiên càng kém. Chu Cảnh Sâm không để ý quá nhiều đến việc ăn uống đó là trước khi Diệp Gia đến, Diệp Gia tới, hắn tất nhiên không thích ăn chút đồ ăn cho heo kia.
Lúc này ngước mắt nhìn nàng, dáng vẻ có chút mờ mịt vô tội: "Sao vậy?”