Chương 150: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (2)
Chương 150: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (2)Chương 150: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (2)
Việc này cũng chuyện ngoài lề, không được đề cập tới. Nếu muốn nói thì chắc chắn có một chuyện, Dư thị và Nhuy Tả Nhi có thể chuyển nhà theo Diệp Gia.
"Có thể chuyển thì tốt. Nếu như không thể chuyển thì phải nghĩ cách để rời đi." Diệp Gia gật đầu. Mặc dù theo logic bình thường, những tên tội phạm vừa bị thương nên nghỉ ngơi dưỡng sức, sẽ không đến quấy nhiễu thôn trấn trong một khoảng thời gian. Nhưng Diệp Gia cảm thấy vẫn cần phải phân tích tình huống cụ thể. Cuộc tấn công của mã phi lần này khác với những tình huống lúc trước mà Dư thị nhắc đến, mọi khi chỉ cướp đồ chứ không giết người, nhưng lần này lại định giết cả thôn.
Diệp Gia cũng không quá hiểu rõ lịch sử, nhưng nàng biết những thứ như lòng của con người thì rất khó nắm bắt. Có người làm việc ngang ngược hống hách, bắt nạt kẻ yếu, thà mất tay chân cũng muốn lấy lại vị thế.
Nàng không hiểu rõ lộ trình của nhóm cướp này. Nhưng thảm trạng của thôn đã khiến nàng tỉnh táo, những tên cướp này vô nhân đạo.
Hít vào một hơi sâu, Diệp Gia kiên định nói với Dư thị: "Không còn gì để bàn bạc thêm về chuyện chuyển nhà này nữa. Tác phong làm việc của đám mã phỉ này quá hung tàn, cưỡng dâm cướp đoạt... khả năng cao là bọn họ sẽ quay lại để báo thù."
Vốn là trong lòng Dư thị còn có chút do dự, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của nàng thì bà ấy run lên. Phần da trên cánh tay nhanh chóng nổi một lớp da gà.
Bà ấy tưởng tượng về dáng vẻ điệu bộ của đám mã phỉ, đúng là ác độc đến mức khiến người ta sợ hãi: "Gia Nương, vậy thì, con định làm như thế nào. Bên này của ta có rất nhiêu đồ, không thể chuyển hết đi trong một lần được, hơn nữa ở hậu viện còn có nhiều rau he như vậy... Thứ hai là nương của con ở bên kia..."
Nhà họ Diệp và Chu gia khác nhau, nhà họ Diệp là một dòng họ giàu có, từ già đến nhỏ đều chỉ ở một chỗ. Muốn thuyết phục bọn họ chuyển nhà không dễ dàng chút nào, nhưng mà Dư thị nói vậy cũng đúng, mạng người là chuyện lớn, dù sao thì vẫn phải nhắc nhở. Diệp Gia suy xét thấy nếu chuyển nhà thì không thể nhanh chóng chuyển hết đồ đạc ở trong nhà đi được. Đâu tiên là xử lý hai chiếc giường lớn, sau đó xếp hết vào rương rồi đợi ngày hôm sau sẽ mang đi.
Còn về việc kinh doanh sạp Tây Thi thì cũng chỉ có thể mang theo đến trấn Đông Hương.
"Chờ ngày mai có thời gian rảnh thì con sẽ đến nhà họ Diệp một chuyến." Thật ra Diệp Gia không quá muốn liên hệ với nhà họ Diệp bên kia, nhưng làm người thì cũng nên phụng thiên mệnh. Xuất phát từ lương tâm của một người bình thường nàng cũng nên đi nhắc nhở một chút. Đương nhiên, người nhà họ Diệp có nghe hay không thì cũng không phải chuyện của nàng. Dù sao thì đây cũng chỉ do nàng đoán ra, ai có thể biết rõ mã phỉ có quay lại hay không chứ? Dư thị lo lắng gật đầu, ve phòng bắt đầu thu dọn giường và đồ đạc của mình. Đám ma phi kia trực tiếp lên trấn, nếu chạy từ phía Tây của chợ sành đến thì chỉ sợ bọn họ sẽ làm không ít người bị thương. Chuyện này lớn như vậy, chưa kể hiện tại trên thị trấn đang hỗn loạn, căn bản không biết chợ sành có được mở như bình thường hay không.
Bây giờ có rất nhiều lính đến từng nhà trong thôn tra hỏi, bày binh như vậy làm cho lòng người bàng hoàng. Nhưng mà lúc trước người bán thịt đã đồng ý với Diệp Gia sẽ bán cho nàng lá lách lợn, và nó được chuyển đến nhà nàng vào ngày thứ ba.
Người bán thịt cũng là người may mắn, vào ngày xảy ra chuyện, cũng đúng lúc hắn ta đi cùng bạn của mình đến mua lợn ở trấn Đông Hương nên không trở về, đã thoát được một kiếp nạn. Đến buổi chiều ngày hôm sau thì mới quay về trấn, lúc trở về đã thấy có nhiều binh lính ở đây. Nhà của hắn ta ở xa cho nên cũng không xảy ra chuyện gì. Xách một túi thịt lợn đến đây, thấy Diệp Gia nghe ngóng tình hình ở trấn Đông Hương thì thuận miệng nói cho Diệp Gia biết tình huống ở bên kia.