Chương 151: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (3)
Chương 151: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (3)Chương 151: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (3)
"Căn bản là tin này không được truyền ra ngoài. Nếu không thì ta đã sớm quay về, làm sao có thể để nương và hài tử ở nhà sợ hãi!"
Người bán thịt họ Nhạc, là một người đàn ông khỏe mạnh ở Tây Bắc.
Cũng quen với Diệp Gia, bình thường Diệp Gia giúp đỡ công việc làm ăn của hắn ta rất nhiều, hôm nay hắn ta còn đưa Diệp Gia một chỉ chân giò lợn: "Chuyện này xảy ra vào buổi tối, ta còn tình cờ nhìn thấy binh lính uống rượu ở trên đường phố trấn Đông Hương. Ngươi không hiểu được, trấn Đông Hương bên kia có nhiều người làm ăn cho nên rất ồn ào. Đúng là khác một trời một vực với bên này của chúng ta. Nếu đến đó làm ăn thì chắc chắn tốt hơn bên này rất nhiều."
Diệp Gia trả tiền cho hắn ta. Cho dù có làm được món lá lách này hay không thì cũng đã sớm nói xong chuyện mua bán với người ta, hơn nữa người ta cũng đặc biệt mang đến đây cho nên không thể nói là không mua. Nghe nói hắn ta phải hỏi rất nhiều người bạn thì mới có bốn đến năm cái lá lách, vì thế Diệp Gia đưa cho hắn ta thêm một chút, dù sao cũng không nên lấy không chân giò lợn của người ta.
"Nếu như Nhạc đại ca cũng cảm thấy trấn Đông Hương tốt như thế thì tại sao lại không đến đó làm ăn?" Diệp Gia thuận miệng cũng nhắc nhở: "Tình huống của trấn Lý Bắc bên này rất nguy hiểm. Hôm qua đám mã phỉ kia không giống bình thường. Ngày xưa mã phỉ chỉ vào thôn cướp bóc mà không phóng hỏa giết người đúng không? Nhưng mà người trong thôn Vương gia đã bị giết hết. Nhìn bọn họ ác độc như vậy, hẳn là bọn họ sẽ còn quay lại để báo thù."
Lời này khiến nhịp tim của người bán thị họ Nhạc đập nhanh hơn, hắn ta cũng không biết mình có nên nghe theo hay không. Sau khi nhận tiền thì lập tức rời đi.
Dư thị đi ra từ trong phòng, nhìn năm chiếc lá lách lợn thì cảm thấy khó. Vậy thì đến cùng là có xử lý năm cái lá lách này không? Nghe ý con dâu nói làm lá lách khi còn tươi thì sẽ hiệu quả và ngon nhất, không thể để lâu. Thời tiết nóng như vậy, thịt rất dễ hỏng.
Diệp Gia cũng đang lo lắng, nàng cũng mới phát hiện ra mình thực sự có khả năng trở thành kẻ keo kiệt. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi mà vẫn sợ phí đồ sao. Nhưng mà trong lòng nàng vẫn suy nghĩ, Diệp Gia vẫn rất lý trí: "Cũng không biết Tôn thúc bên kia như thế nào. Vài này ngày đã không thấy hắn đến đây. Mà thôi, nương, bây giờ chúng ta nên thu dọn trước, nếu ngày mai Tôn thúc vẫn chưa đến đây thì chúng ta vào trấn tìm xe."
Ý của nàng là để lá lách sang một bên trước, bọn họ nên nhanh chóng thu dọn hành lý.
Dư thị đã quen phong cách làm việc của Diệp Gia, sau khi nghe vậy thì cầm dao ra hậu viện cắt rau hẹ.
Vốn là hai người nghĩ sẽ phải thu dọn rất lâu, kết quả là căn bản Chu gia không có mấy đồ để thu dọn. Chưa đến một nửa thời gian, cái gì cần xếp thì cũng xếp xong, đã được chuyển ra ngoài. Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi ở nhà chính không có chuyện gì làm. Diệp Gia nhìn hai rương hành lý đáng thương, còn cố ý mở ra xem một chút. Ngay cả những thứ không cần thiết cũng đã được cho vào, nhưng chúng vẫn chưa đầy.
"Chúng ta có ít đồ như thế sao?" Diệp Gia im lặng rất lâu.
"Ừ.' Dư thị cũng mới phát hiện: "Đây là tất cả đồ trong căn nhà."
Chu gia có rất ít đồ đạc, trước hết là nhà nghèo, ngày xưa chỉ có bốn bức tường, ngoại trừ hai bộ quần áo rách thì không còn cái gì cả. Sau này có thêm một chút tiền tiết kiệm, nhưng hôm nào mẹ chồng nàng dâu hai người cũng vội vàng như con quay, không có thời gian nhàn rỗi.
Lúc này ngoại trừ tiền, cái rương và vài cái nồi lớn, quây bán đồ ăn, cuốc dao phay thì hai người chỉ còn một bộ quân áo trên người, và một bộ khác ở trong hành lý.