[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (4)

Chương 152: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (4) Chương 152: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (4)Chương 152: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (4)

Y phục trên người còn rất tả tơi, bộ đồ tốt nhất của Diệp Gia là do Dư thị làm cho nàng, nàng cũng đã đi cầm số đồ trang sức trước kia của nguyên chủ. Chăn men thì còn có vài chiếc, Diệp Gia nhìn, bảo Dư thị đừng mang theo: "Nát như vậy rồi cũng không thể giữ ấm được nữa, nếu mang đi thì cũng sẽ phải vứt bỏ."

"Vẫn nên mang theo, đến bên kia thì cũng có thể làm được vài chỗ ngủ."

Bây giờ Dư thị biết cuộc sống khốn khó nên cũng tiết kiệm: "Dù sao thì cái rương cũng rộng, không để gì cả."

Diệp Gia suy nghĩ: "... Cũng đúng." Tính toán đến tính toán đi, thứ đáng tiền nhất trong căn nhà này lại là chiếc trước phía trước. Họ cũng không mang theo quần áo cũ, vứt hết những gì rách nát: "Chúng ta cũng không có gì để chuẩn bị, như vậy cũng vừa để chuyển đi bằng một xe.

Hai người ngồi ở trong phòng một lát, nhàn nhã không có việc gì làm, Diệp Gia cảm thấy vẫn nên xử lý lá lách mà mình ngâm ở trong chậu nước.

Đây cũng được xem là thứ đáng giá nhất của Chu gia. Cộng thêm số đậu và hoa khô kia, có lẽ là chúng có giá khoảng ba lạng bạc. Nếu như thật sự thối đi vì khí trời thì có lẽ họ sẽ đau lòng chết. Có câu nói là nếu không phải chủ gia đình thì sẽ không biết gạo dâu muối đắt như thế nào. Giữa nghèo và lãng phí thì cái nào đáng xấu hổ, nàng thật sự không nỡ để ba lạng bạc mất vô ích như thế. Nhân lúc chờ ông Tôn đến thì Diệp Gia và Dư thị rửa tay xử lý tụy trong lá lách của lợn.

Công đoạn làm sạch tụy lá lách rất đặc biệt, dù sao thì lá lách cũng là vật bài tiết của lợn.

Dư thị không hiểu nhiều về vật bài tiết, nhưng nghe Diệp Gia nói thì có thể lờ mờ hiểu được phần sền sệt kia trên lá lách lợn là gì.

Lần trước có một chiếc lá lách mà nàng đã phải làm cả buổi trưa, này lại có năm cái không biết có làm kịp không. Diệp Gia suy nghĩ xem có nên nhờ Vương lão thái ở sát vách hay không thì đúng lúc ông Tôn lái xe đến đây.

Dư thị đã sớm mài hạt đậu khô. Bình thường không có việc gì làm thì bà ấy sẽ lấy ra mài, số hạt kia đã được bà ấy mài thành một túi bột lớn để ở trong phòng. Lúc này bà ấy đang mài hoa khô ở trong sân.

Đến đây cùng với ông ấy là cháu trai lớn của nhà họ có tên mụ là Thuyên Tử, tên là Tôn Tuấn. Vừa xuống xe thì cậu bé đã chạy đến giúp dọn đồ, còn nhỏ tuổi nhưng ngoan đến mức người ta cảm thấy đau lòng.

Nhuy Tả Nhi nhìn thấy thì tỉnh ngủ, ngoan ngoãn gọi thẩm nương. Bản thân ôm lấy con ngựa nhỏ ngồi ở giữa hai người lớn.

Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, thấy tổ mẫu đang mài thì cũng cầm chiếc bát nhỏ đến giã nát hoa khô.

Mùi hương hoa bay khắp căn nhà, hai ông cháu Tôn gia vừa vào thì đã nói về công việc bận rộn của mấy ngày nay.

Diệp Gia sớm đoán được trong nhà ông ấy có việc, nếu không thì dựa vào tính tình của ông Tôn thì ông ấy sẽ không trì hoãn. Hơi gật đầu, hai người vội vã chạy lại đây. Ông Tôn là lâm trấn người. Không phải trấn Đông Hương, là trấn Lý Bắc, ông Tôn sẽ đến trấn Lý Bắc để kinh doanh. Chỗ thôn của ông ấy không chịu ảnh hưởng, nhưng vợ của ông ấy lại bị số mã phỉ chạy thoát dọa nạt. Vốn có sức khỏe không tốt, thiếu chút nữa là không chịu được. Ông Tôn mời đại phu đến chăm sóc vài này ngày, vì bạn già cho nên ông ấy mới trì hoãn. Sau khi bà ấy khá lên một chút thì đã vội vã thúc giục ông Tôn đến đây, sợ vì bệnh của mình mà khiến ông ấy bỏ lỡ cơ hội kiếm thêm tiên. Cuộc sống khốn khó chính là như thế này, cho dù sinh bệnh cũng không thể bỏ lỡ.

"Mọi người bắt đầu chế biến lá lách sao?" Ông Tôn lại đây, nhìn thấy nhiều người trong thôn đến vẫn còn đang náo loạn.
Bình Luận (0)
Comment