[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (5)

Chương 153: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (5) Chương 153: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (5)Chương 153: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (5)

Từng đồn phái binh lính đến từng nhà để hỏi về tình huống mã phỉ tấn công thôn. Bây giờ cửa thôn Vương Gia cũng có nhiều người tụ tập, đều đang tranh cãi ngất trời. Người Chu gia thì lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Diệp Gia đã chuẩn bị nguyên liệu xong, để ông Tôn ra sau bếp lấy một chậu than đến đây.

Có ông Tôn giúp việc, công việc chế biến lá lách trở nên dễ dàng hơn. Vốn dĩ có rất nhiều nguyên liệu được chuẩn bị, nhưng bây giờ chỉ còn nguyên liệu cơ bản nhất. Thấy ông Tôn không có việc gì thì nàng thuận tay đưa cho ông ấy một chiếc chày gỗ. Đừng chỉ nhìn vào dáng người gây của ông Tôn, thật ra ông ấy rất khỏe. Chỉ cân một đòn búa, những lá lách lợn này sẽ bị ông ấy đập nát thành từng mảnh. Ông ấy ra tay vừa nhanh vừa bình ổn cho nên vụn cũng rất ít khi bắn ra ngoài. Diệp Gia nhìn nhìn, nàng sẽ bỏ thêm chút nguyên liệu vào khi thấy đúng lúc. Ông Tôn không hỏi nhiều, chỉ đắm chìm trong việc giã. Nếu tìm tòi trước khi làm thì sẽ tốn không ít thời gian. Lần này có kinh nghiệm rồi thì đương nhiên sẽ thành thạo. Cộng với sức mạnh của nam nhân, năm chiếc lá lách đã được làm xong trong một buổi chiều.

Bước cuối cùng đương nhiên càng đơn giản hơn, chỉ cần nặn thành hình là được. Diệp Gia nghĩ đến hình dạng lần trước không đẹp bị người khác nói cho nên nàng tự mình đi tìm thợ mộc đánh một trăm hộp gỗ khắc hoa.

Dư thị đang chuẩn bị dùng tay nặn. Nàng vội vàng kêu ngừng. Trở về phòng lấy những hộp gỗ hình vuông kia ra, dùng thìa múc vào trong hộp. Chiếc hộp gỗ này được Diệp Gia làm theo phương pháp đời sau, sau khi cho vào khuôn đúc thì sẽ nhìn rất đẹp.

"Cho bột vào trong hộp này, cho đến khi vừa đủ thì đóng lại."

Sau khi bị giã thành bột thì nó rất dính, trừ khi đợi khô hẳn, nếu không thì rất khó lấy ra khỏi hộp. Diệp Gia làm làm mẫu, lông mày cũng không khỏi nhăn lại. Cảm thấy may mắn vì không có nhiều, nếu không thì sẽ không có đủ hộp để dùng.

Dư thị nhìn chiếc hộp đẹp dễ, gật đầu nói: "Nếu cho vào chiếc hộp như thế này rồi dùng bao vải gói kỹ thì cũng có thể mang đi."

"Tất nhiên là như thế." Diệp Gia cũng nghĩ như thế.

Vốn đã nói xong công việc của một ngày, mấy người lo lắng, đến lúc trời tối thì mới làm xong. Xô chậu thìa gỗ được chất đống ở trong sân, Diệp Gia ngẩng đầu nhìn, bây giờ đã là lúc ánh chiều tà le lói. Từ lúc nghe nói mã phỉ đồ sát một thôn, buổi tối Diệp Gia cũng không dám ra bên ngoài. Chuyện này khiến nàng vô cùng tính táo, trấn Lý Bắc không yên ổn cũng không phải chuyện đùa, có thể thật sự sẽ mất mạng.

Cầm một đống hộp chuẩn bị đi vào phòng, nàng đứng lên, mắt tối sâm lại thiếu chút ngã quy. Dư thị bị dọa cho nhảy một cái, vội vàng đưa tay ra dìu nàng. Diệp Gia lắc đầu, thở dài trong lòng. Đến thời cổ đại rồi mà nàng vẫn bị tụt huyết áp. Đứng lên một lát, chờ đến khi cảm giác kia biến mất thì nàng mới bưng hộp gỗ tiến vào phòng. Dư thị đưa mắt nhìn nàng đi vào phòng, cúi đầu nhìn số bát và chậu vẫn còn dính chút bột lá lách, bà lấy dao ra cạo lại sạch. Một miếng rồi một miếng được cho vào trong bát, không ngờ là vẫn còn có thể nặn ra một miếng nhỏ.

Hai ông cháu Tôn gia rửa tay, nhìn sắc trời đã tối thì chuẩn bị rời đi. Dư thị vội vàng gọi người lại: "Không phải đã nói là làm việc một ngày thì sẽ để hai người ở lại ăn cơm sao? Tôn lão ca lo lắng là trong nhà có việc sao?"

"Cũng không phải, do hôm nay đến chậm."

Trước khi đã nói xong chuyện bao cơm, nhưng mà ông Tôn có da mặt mỏng, ông ấy đến đây từ giữa trưa, chỉ làm nửa ngày công cho nên ngại ở lại ăn cơm.
Bình Luận (0)
Comment