Chương 154: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (6)
Chương 154: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (6)Chương 154: Ta Là Cha Ngươi, Đồ Con Chó Ngu Nhà Ngươi! (6)
Ông ấy đang muốn nói chuyện thì Diệp Gia đã cầm tiền công đến nói: "Đã sớm nói không thể thay đổi chuyện bao cơm. Hôm nay cũng đã muộn rồi, nếu trở về thì thúc cũng không nấu kịp. Trong nhà đã sớm mua xong đồ ăn, Tôn thúc cứ vào phòng uống chút nước đậu xanh chờ một chút là được. Ta sẽ đi nấu, một lát nữa là xong. Nếu như lo lắng Tôn thẩm không có gì ăn thì lát nữa ta sẽ gói cho thúc một chút mang về."
Nói xong, không quan tâm đến ông Tôn, nàng xoay người đi vào phòng bếp. Ông Tôn nhìn hai mẹ chồng nàng dâu này nói lời thật lòng không giả rối thì mặt dày ở lại đây cùng tôn tử.
Bầu trời đã đen kịt, màn đêm kéo đến, có một ít sao trên trời. Mặt trời đã ngả về tây, chiếc giường đã được phơi nắng không ít. Diệp Gia kiểm tra lại xem trong bếp có những gì, xem nên làm cơm tối bằng những món gì. Một chiếc chân giò lớn là người bán thịt Nhạc đưa đến, có thể làm món thịt, hậu viện còn ba phần rau hẹ chưa mang đi, làm chút bánh hẹ trắng là được. Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Gia vẫn cảm thấy có chút thiếu. Mặc dù bao cơm không có nghĩa là phải chiêu đãi bằng rượu và thức ăn ngon, nhưng dù sao thì ông Tôn làm việc cũng bỏ nhiều sức, Diệp Gia cũng không muốn đối đãi không công bằng. Cảm thấy bây giờ không thể mua được thức ăn ở ngoài phố, không chỉ có chợ sành ngừng bán mà các chợ trên trấn cũng đóng.
Diệp Gia đi xung quanh sân một vòng, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào bốn con gà. Không còn cách nào khác, nếu muốn dọn nhà, chỉ cần lấy dây buộc hai con dê lại là xong, còn bốn con gà này thì khó mang đi. Diệp Gia cảm thấy chuyển đến nhà mới thì mới có thể nuôi lại, bây giờ cũng chỉ có thể giết bốn con gà này. Quan trọng nhất là nàng đã chưa ăn gà trong gần nửa năm, thật thèm. Nhớ đến đĩa gà lớn, gà nướng, gà rán thì nước bọt của nàng không ngừng chảy ra. Nhuy Tả Nhi ở trong phòng cảm thấy chán nản cho nên chạy ra ngoài, vừa đi ra thì đã thấy thẩm nương nàng yêu thương nhất đang cầm dao đứng trước con gà, đôi mắt lóe sáng lên, cơ thể nhỏ úp sấp ở cửa, cảm thấy lạnh run. Diệp Gia đi quanh đám gà một vòng, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề nan giải. Muốn ăn gà nhưng không dám giết.
Diệp Gia:
Nàng cũng không muốn, mấy lần trước nàng ăn cá, cá cũng là do Chu Cảnh Sâm giết. Nàng không biết nên bắt đầu giết gà như thế nào. Vẫn phải đứng một lát, quay đầu đi gọi Dư thị. Dư thị đến đó nhìn thấy đàn gà tán loạn thì cũng trầm mặc. Trùng hợp, bà ấy cũng không dám giết.
Dư thị: '..." Trâm mặc rất lâu, Diệp Gia hạ ngoan tâm: “Giết thôi."
Dù sao thì con người cũng phải trưởng thành, nếu bây giờ còn không dám giết gà thì sau này nàng còn dám nhắc đến việc cầm dao giết người sao? Nếu như thật sự dính tới mã phỉ, không phải nàng cũng không dám đụng vào dao phay sao? Trong lòng liên tục an ủi, Diệp Gia cắn răng mở cửa chuồng gà ra, một con gà hung ác đột nhiên đá vào mặt nàng một cái.
Diệp Gia: “....... Gương mặt này của nàng như hoa như ngọc đấy!
Diệp Gia tức giận đến mức cầm dao phay lên khua loạn. Mấy con gà bị ánh sáng của dao phay dọa sợ, mấy con gà kêu loạn rồi mổ lung tung. Mái tóc đen của Diệp Gia cũng bị đám gà một thành một đống. Nhất thời máu của nàng xông lên tận não, cầm dao lên, hung ác nói: "Nếu hôm nay không phải nhà mi chết thì là ta chết!"
Vừa mới dứt lời thì có một tiếng cười từ trong bóng tối truyền đến.
Tiếng cười quá nhẹ đến mức người ta còn tưởng là tiếng gió, Diệp Gia không chú ý. Nàng dùng một tay bắt gà, cánh của con gà lân trước bị cắt bớt đã mọc dài ra. Nó đột nhiên vung cánh lên, nhảy lên không trung. Sau đó lại dùng một chân đá vào đỉnh đầu Diệp Gia, nó kêu lên rồi bay qua hàng rào.
Diệp Gia vội vàng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hét lên: "Ôi ôi ôi gà của tai"