[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 158 - Chương 158: Mở Mắt Ra Mà Xem (2)

Chương 158: Mở Mắt Ra Mà Xem (2) Chương 158: Mở Mắt Ra Mà Xem (2)Chương 158: Mở Mắt Ra Mà Xem (2)

Chuyện này cũng có thể làm phiền con dâu tự mình lo liệu. Dư thị không yên lòng, suy xét thấy vẫn nên để con cháu của nhà họ Diệp đi cùng Diệp Gia thì sẽ tốt hơn: "Đúng lúc Gia Nương phải đến nhà họ Diệp một chuyến, không bằng hỏi thử xem."

Trong lòng Diệp Gia không muốn dính líu đến người nhà họ Diệp, nhất là không muốn người nhà họ Diệp biết trong tay nàng có tiên. Nhưng mà Dư thị đã có lòng tốt đề nghị như vậy, cho dù nàng có nghĩ như thế nào thì ngoài miệng vẫn phải đồng ý. Sắc trời không còn sớm, sau khi ăn cơm xong thì sắc trời tối hẳn. Ông Tôn ở Chu gia lâu thì trong lòng cũng có chút lo lắng. Diệp Gia vội vàng bưng phần cơm mình đã chuẩn bị ở bếp lên, để ông Tôn mang về cho bạn già và các cháu.

Đã quyết định xong thời gian đến trấn Đông Hương ngày mai, hai ông cháu nhà họ Tôn lập tức lên xe bò đi vê.

Ban đêm có gió nhẹ châm chậm, thổi đi thời tiết của ban ngày. Trong không khí di có mùi cỏ cây thơm ngát. Trên trời có đầy sao lấp lánh, tạo ra con sông ngân hà sáng lóa mắt. Diệp Gia đứng ở trong sân hít thở không khí, Dư thị bưng bát đến bên giếng để rửa. Nhuy Tả Nhi đã ngủ rồi. Diệp Gia nhớ đến ba con gà còn lại ở sau bếp, đưa tay kéo lấy cánh tay Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm sững sờ, giương mắt nhìn: "?"

"Vẫn còn gà chưa giết."

Vốn muốn sát, nhưng lại nhớ ra vừa mới ăn cơm xong nên nàng lại thả tay. Chu Cảnh Sâm lau lau ngón tay, theo Diệp Gia đi tới bên cạnh chuồng gà. Ba con gà bên trong đã ngủ, cái đầu iu xìu cuộn vào trong xó. Chu Cảnh Sâm ngồi xổm xuống, thò tay vào, không nhấc nó ra mà cứ thể bẻ gấy cánh gà. Sau khi thực hiện ba lần thì cả ba con gà đều không thể di chuyển. Chu Cảnh Sâm đặt mấy con gà lên trên nóc, xoay người... nhìn về phía Diệp Gia. Diệp Gia có vẻ mặt quái dị nhìn hắn rất lâu, ánh mắt rũ xuống nhìn cánh tay bên người của hắn. Ngón tay của Chu Cảnh Sâm trắng nõn lại thon dài, nhìn không giống có sức, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong...

"Sao thế?" Chu Cảnh Sâm có chút buồn cười: "Chỉ dùng chút kỹ xảo mà thôi, không giống như nàng nghĩ đâu.'

Diệp Gia "A' một tiếng, sau đó xách gà đến bên giếng để lấy tiết. Đúng lúc nước ở trên lò đã sủi, nàng xoay người đi ra sau bếp: "Tướng công không được rời đi sớm, đợi lát nữa làm sạch mấy con gà này."

Bốn người lớn và hai đứa nhỏ vẫn không ăn hết con gà lúc trước. Còn lại ba con gà, Diệp Gia định xử lý chúng rồi làm gà rán. Như vậy thì cũng thuận tiện mang theo. Đúng lúc ngày mai phải ra ngoài cả một ngày, nàng có thể mang theo để ăn: "Nhổ sạch lông gà, cho máu gà vào trong cái bát này.'

Vừa đi vừa giao nhiệm vụ, Dư thị muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì. Mới trở về đã phải làm việc, Chu Cảnh Sâm cũng không có lời oán giận. Lúc này Dư thị cũng đã rửa sạch bát đũa, đúng lúc thừa một chiếc chậu lớn. Diệp Gia vội vàng cam nước nóng đến, đầu tiên là múc cho Dư thị rửa bát đũa. Mắt thấy Chu Cảnh Sâm đã lấy ra một bát máu thì để hắn cho ba con gà đã chết hẳn vào chậu gỗ lớn, bản thân chuẩn bị đổ đầy bồn nước nóng. Bị Chu Cảnh Sâm ngăn cản. Diệp Gia chớp chớp mắt, Chu Cảnh Sâm nhấc thùng nước nóng lên: "Để ta, nàng đứng xa một chút.'

Nghe lời đứng xa, Chu Cảnh Sâm nhanh chóng đổ nước nóng vào. Nắm một lúc, hắn hành động nhanh chóng, hắn đã nhổ sạch lông gà sau vài lần vuốt.

Diệp Gia cũng không cần động tay, tay Chu Cảnh Sâm bén nhạy dùng dao, mở bụng con gà. Không biết đây là ảo giác của Diệp Gia hay thế nào, nàng cảm thấy Chu Cảnh Sâm dùng dao rất đẹp, còn đẹp đến đến mức lóa mắt.

Lòng gà là thứ gì chứ, nhưng nếu nấu tốt thì vẫn sẽ ngon. Diệp Gia là người yêu thích chân gà và mề gà cuồng nhiệt. Lòng gà có thể dùng ăn vặt hoặc nhắm rượu.
Bình Luận (0)
Comment