[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159: Mở Mắt Ra Mà Xem (3)

Chương 159: Mở Mắt Ra Mà Xem (3) Chương 159: Mở Mắt Ra Mà Xem (3)Chương 159: Mở Mắt Ra Mà Xem (3)

Trong lòng cảm thấy ăn ngon, Diệp Gia không chớp mắt nhìn chòng chọc tay hắn, ngồi xổm bên cạnh, cách hắn một cánh tay, thuận miệng hỏi: "Nhìn dáng vẻ này thì ta thấy tướng công dùng dao rất thành thạo đấy?"

"Cũng tạm được." Mi mắt dài của Chu Cảnh Sâm hơi rung động: "Quen tay hay việc."

"Ồ” Diệp Gia gật đầu, nuốt nước bọt, nói mà không cần suy nghĩ: "Làm cái gì mà phải dùng dao liên tục như vậy?”

Chu Cảnh Sâm cắt thịt gà theo chỉ thị của Diệp Gia, dỡ bỏ khung xương. Diệp Gia nói một câu hắn đáp một câu, cũng không để ý Diệp Gia có hỏi lung tung hay không, tiếng nói của nhẹ nhàng, vô cùng chững chạc đàng hoàng: "Giết chó, sợ là nàng không hiểu được, trước khi Chu gia xảy ra chuyện thì chuyên nuôi chó."

Diệp Gia: “...'

Chuyên cái gì chứ, nàng không tin hắn!

Cuối cùng nàng không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn. Chu Cảnh Sâm ngẩng đầu, vô tội nhìn nàng. Nhìn trong phút chốc, Diệp Gia ngay thẳng không khỏi nhịn xuống: "Thiên địa bất nhân coi vạn vật là cẩu sao?"

Chu Cảnh Sâm không ngờ nàng nhìn mình lâu như thế, rồi bất thình lình lại nói ra câu này, hắn thấy bất ngờ. Thấy khuôn mặt "Giả vờ thì giả vờ, nàng cũng không thích vạch trần lời của hắn' với biểu lộ chán ghét của nàng thì không nhịn cười ra tiếng. Hắn cấp tốc nhịn lại, lắc lắc đầu, còn rất ngoan ngoãn trả lời Diệp Gia: "Là thật, chuyến này không có đệ tử, có chó trắng đi cùng.'

Diệp Gia thật sự không nhịn được, để cho hắn một đôi mắt trắng: "Nhanh chóng xử lý đi, sáng mai ta phải nấu rồi."

Hai người đang nói chuyện, phía sau Diệp Gia đột nhiên có một bóng dáng đen đen đi đến. Con vật nhỏ có tốc độ rất nhanh, đôi mắt lóe sáng như bóng đèn nhỏ ở trong bóng tối. Nó lao đến trước một chân của Chu Cảnh Sâm rồi nhấc chân sau lên, sau đó ở dưới ánh mắt chăm chú của hai người, nó thong thả đi tiểu ở trong giày của Chu Cảnh Sâm. Hơi ấm trên giày từ từ lan ra, một mùi nước tiểu nồng nặc cũng tỏa ra... An tĩnh. Bốn phía bên trong đều an tĩnh.

Tất cả mọi người đều biết nước tiểu của mấy động vật hoang dã đều có mùi rất đáng sợ. Người nào đã từng nuôi chó mèo thì sẽ biết, cái mùi kia có thể tỏa ra khắp căn phòng. Diệp Gia bịt mũi lại lùi về sau ba bước, cười trên nỗi đau của người khác. Nhiếp chính vương vô cùng đáng sợ: ”...'

Hắn cười ngắn ngủi một tiếng, tiếng nói cũng cham chậm lại, nhưng nghe thế nào cũng thấy hắn đang nghiến răng: "... Thật ra cũng có thể là giết chó bán tương chó. Nếu con vật nhỏ này không cần dùng chỗ nào thì tay nghề dùng dao của ta cũng có thể giúp nó cắt bớt." Sợ hắn đã thực sự thẹn quá hóa giận muốn hạ sát "con chó nhỏ" này, Diệp Gia vuốt ve một chút thì Điểm Điểm liên chạy. Chu Cảnh Sâm ngước mắt nhìn tấm lưng kia đi xa, cúi đầu nhìn chiếc giày ướt nhẹp của mình, dở khóc dở cười. Không biết Dư thị đến từ lúc nào, ánh mắt Chu Cảnh Sâm vừa thu lại. Dư thị cũng không chú ý đến sự thay đổi trong vẻ mặt của hắn, chỉ cảm khái một câu: "Hình như Gia Nương đọc mấy cuốn sách."

Có đọc sách hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Diệp Gia muốn làm thịt gà rán. Nàng thật sự rất thèm, đã nửa năm không được ăn ngon. Mặc dù lúc trước nàng chưa bao giờ dùng thịt để ăn vặt, nhưng từ lúc không được ăn thì Diệp Gia luôn nghĩ về nó. Đến nơi này, cho dù nàng không có mong muốn gì trong cuộc sống, vậy thì không bằng đặt niềm vui hạnh phúc của mình vào những món ăn ngon. Chu Cảnh Sâm còn thể chịu được nữa, chỉ có thể cởi giày ra. Dư thị vội vàng lấy giày mà mình làm cho Chu Cảnh Sâm trong khoảng thời gian này ra, đúng lúc hắn có thể đi luôn.

Chỉnh sửa một chút, mùi nước tiểu trong không khí cũng phai dần đi. Diệp Gia che cho vật nhỏ, nhéo mũi nó rồi cảnh cáo đôi câu. Con vật nhỏ gào thét, không biết nó có nghe hiểu không.
Bình Luận (0)
Comment