[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Mở Mắt Ra Mà Xem (4)

Chương 160: Mở Mắt Ra Mà Xem (4) Chương 160: Mở Mắt Ra Mà Xem (4)Chương 160: Mở Mắt Ra Mà Xem (4)

Nàng lại quay đầu đi lấy chậu, rửa sạch mề và ruột gà. Phải ăn ngay sau khi rán mới ngon, nếu để lâu thì sẽ không còn giòn, sẽ mất hương vị. Cũng không cần ướp gì ngay lập tức, ngày mai ướp thì sẽ ngon hơn.

Dùng kéo cắt phần túi dạ dày bên trong mề gà rồi bỏ đi. Diệp Gia múc thêm một muỗng bột mì nhỏ, thêm muối rồi bóp sạch ruột gà. Ba con gà có không ít nội tạng, cộng thêm sáu cái chân gà và cánh gà, tất cả có thể đây một nồi. Diệp Gia ở bên này nấu nội tạng của gà, Chu Cảnh Sâm rửa sạch sẽ rồi đi ra, nhìn thời gian không còn sớm thì muốn rời đi.

Thực chất quân lính phải quay lại doanh trại vào buổi tối. Chu Cảnh Sâm rửa sạch tay chân, Diệp Gia đưa hai miếng xà phòng cho hắn, để hắn mang đến rửa mặt hàng ngày. Dư thị có lòng muốn để nhi tử con dâu nói chuyện cho nên bảo Diệp Gia ra ngoài tiễn. Diệp Gia nhìn nội tạng của gà trong nồi chín rồi thì múc ra một cái bát nhỏ cho hắn, thuận thế đưa hắn ra ngoài. Điểm Điểm lặng lẽ từ trong phòng đi ra, đi theo phía sau hai người. Diệp Gia tiễn người đến cửa thôn thì mới dừng lại, vừa xoay người thì bị Chu Cảnh Sâm gọi lại. Diệp Gia đứng vững, không hiểu nhìn về phía hắn. Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên lấy ra món đồ gì đó từ trong tay áo: "Nếu không có chuyện gì thì có thể lấy ra đeo." Diệp Gia nhận lấy chiếc trâm gỗ. Mặc dù được làm bằng gỗ nhưng nó lại được điêu khắc rất kỹ càng, một cây trâm trông rất sống động có hình hoa lan. Nói thật, Diệp Gia cũng không quá hiểu về đồ trang sức thời cổ đại. Ngày thường tóc tai cũng lộn xôn, chỉ cần nó không rơi xuống là được. Dù sao thì nàng cũng dùng khăn đội đầu, có thể che được, cũng không ai nhìn xuyên qua được khăn đội đầu của nàng.

"Về đi," Chu Cảnh Sâm đứng ở giao lộ: "Ta sẽ đứng ở đây nhìn nàng về nhà."

Diệp Gia cầm cây trâm trong tay, nàng có loại cảm giác kỳ lạ, nàng nhíu mày nhìn về phía Chu Cảnh Sâm, sau đó lại cúi đầu xuống. Không thể nói rõ cảm giác này, nhưng có thể khẳng định là, không đáng ghét đến mức đó. Suy tư một chút, Diệp Gia không thể nghĩ rõ ràng. Chu Cảnh Sâm đứng trong đêm đen, nét mặt văn nhã mà nặng nề. Diệp Gia nằm lì ở trên đường suy nghĩ vấn đề này đến nửa đêm vẫn không nghĩ ra. Cũng không phải do nàng ngu muội, mà nàng vô thức từ chối việc lại gần. Có vẻ như nếu không hiểu rõ ràng thì sẽ không lo lắng, không phiền não.

Nhưng nhớ đến lời lần trước Chu Cảnh Sâm nói, nàng cảm thấy mình sắp phải đưa ra đáp án. Diệp Gia thở dài, trong bóng tối lật người mất lần rồi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Gia lấy ức gà hôm qua xuống, cắt thịt chân gà nhỏ lại. Cũng lấy ra hết phần bột còn lại ở trong nhà, lấy rượu, bột ngô, hành lá. Lại cho thêm hai quả trứng gà, bột trà khô, thêm chút bột ngô vào rồi nhào nặn, lại ướp thêm hai giờ. Nhân lúc chờ đợi ướp thịt thì nàng làm một bữa sáng đơn giản, người một nhà ăn xong, Diệp Gia lập tức rán thịt.

Ba con gà được Nhuy Tả Nhi nuôi béo phì, vậy mà có thể nấu được đầy một giỏ. Đã lấy xương gà ra cho nên càng dễ nấu hơn, chỉ cần ướp rồi chiên bằng dâu nóng. Nhiệt đồ dầu không cần quá cao, chỉ cần rán chín vàng là được. Vốn là Dư thị sợ nấu như vậy thì sẽ không ngon, nhưng đợi đến khi mùi món gà tỏa ra thì nỗi lo của bà ấy đã vơi đi rất nhiều.

Diệp Gia lấy cho bà ấy một bát nhỏ, bảo bà ấy nếm thử. Dư thị có chút xấu hổ, đẩy lại, bà ấy đã từng này tuổi rồi còn ăn vặt gì chứ. Kết quả vừa ăn một đũa, bà ấy không nói câu nào cả, vui vẻ mà ăn hết một bát: "Gia Nương, nếu đưa cho Doãn An một phần thì thật tốt."

Nhuy Tả Nhi hít mũi nhỏ lảo đảo đến đây, bây giờ cũng không sợ Diệp Gia giết gà của mình.
Bình Luận (0)
Comment