Chương 161: Mở Mắt Ra Mà Xem (5)
Chương 161: Mở Mắt Ra Mà Xem (5)Chương 161: Mở Mắt Ra Mà Xem (5)
Ăn đến mức miệng đầy mỡ. Diệp Gia cho Vương lão thái sát vách một bát, dù sao thì cũng không phải là không thể cho Chu Cảnh Sâm.
Chỉ là không biết ban đêm hắn nghỉ ngơi ở đâu, nếu muốn đưa đồ thì có chút rắc rối. Nàng lập tức gói một bọc lớn để vào giỏ trúc: "Nương làm chủ là được."
Lo lắng ra cửa, tất nhiên Dư thị đi đưa đồ ăn.
Bà ấy bỏ thêm chút bạc vào túi, thay bộ đồ bớt tồi tàn hơn rời đi. Ông Tôn đã chờ ở bên ngoài. Diệp Gia lên xe bò, đi đến nhà họ Diệp trước. Bây giờ binh hoang mã loạn, các con cháu nhà họ Diệp chắc chắn không muốn ra ngoài cùng nàng. Nhưng vì Dư thị, Diệp Gia cũng chỉ có thể đi một chuyến. Đến nhà họ Diệp, tình huống ở bên trong cũng rất loạn. Hơn nữa nhà họ Diệp ở ngay sau thôn Vương gia. Có không ít mã phỉ không tìm thấy được chạy cho nên đã lao đến nhà họ Diệp, làm hại không ít người. Bây giờ nhà họ Diệp đang tìm kiếm xem còn tên mã phỉ nào đang ẩn náu trong nhà mình không. Trong thôn loạn hết lên, từ xa đã nghe thấy tiếng ôn ào. Bởi vì trưởng thôn là người nhà họ Diệp cho nên chuyện này đã bị kéo dài vài ngày đêm. Diệp Đồng Sinh là người có học có uy vọng ở trong tộc được gọi đến nhà trưởng thôn nên không có ở đây.
Xe bò của Diệp Gia dừng lại ở ngoài cửa, không nhìn thấy nhiều người nhà họ Diệp ở đây.
Chân của Diệp ngũ muội, Diệp Thanh Hà còn chưa khỏe nên ở trong phòng. Diệp Tô thị đang làm đế giày ở dưới gốc cây, mấy đứa nhỏ cũng chạy đến nhà trưởng thôn hóng hớt. Diệp ngũ muội nói muốn đi gọi người thì bị Diệp Gia ngăn cản: "Không cần. Ta chỉ đến nói vài lời mà thôi."
Lấy ra bọc gà chiên ở trong giỏ, Diệp Gia nói lại chuyện Chu gia muốn dọn đến trấn Đông Hương. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt bất ngờ của Diệp Tô thị, dáng vẻ lo lắng kia giống như từ này về sau Diệp Gia sẽ không trở vê nữa, Diệp Gia lại nói về khả năng đám mã phi kia có thể quay lại.
"Là ý của tướng công, hắn cũng cảm thấy mã phỉ sẽ quay lại báo thù." Diệp Gia cũng không khuyên nhủ nhiều, chỉ bảo nhà mình sắp xếp: "Neu như chúng báo thù thì chỉ sợ chúng sẽ giết người tiếp. Đến lúc đó cũng không biết có còn may mắn như lúc này không nữa. Thật ra trấn Đông Hương vẫn an toàn hơn chút. Nếu ở bên kia thì đám phổ phỉ cũng không dám giương oai dưới mí mắt của quân lính."
"Tam tỷ có ý gì?" Diệp Thanh Hà biết cách nắm trọng điểm: "Tỷ cảm thấy mọi người cũng nên dọn ra ngoài sao?"
Ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Gia, nhưng rõ ràng Diệp Tô thị bài xích chuyện chuyển nhà, nói chuyện mơ hồ: "Có chuyển hay không thì phải tùy thuộc vào mọi người. Đây chỉ là do tướng công ta đoán. Lời đoán cũng không quá chuẩn, ta không dám cam đoan."
Quả nhiên là Diệp Tô thị không đồng ý. Cộng thêm thái độ lạnh nhạt của Diệp Gia, hoàn toàn không còn dáng vẻ thân thiết với nương như ngày xưa cho nên bà ta cũng cảm thấy không vui. Nhưng tính tình của bà ta rất hèn yếu, cũng không nói được lời hung ác, liền lo lắng nói: "Toàn bộ gia tộc nhà họ Diệp đều ở đây, căn nguyên cũng ở nơi này, ngươi muốn bảo cả nhà chuyển đi đâu chứ? Đi đến một nơi xa lạ, ngươi muốn cả nhà ăn gì? Ngươi còn nhỏ, há miệng là có thể nói lung tung. Căn nguyên ở đâu thì người ở đó, làm sao có thể tùy tiện khuyên người khác rời khỏi quê hương!"
"Tùy các ngươi." Nói xong lời này, cũng không còn gì để cưỡng câu nữa: "Hiện tại ta muốn hỏi xem trong nhà có ai muốn đi đến trấn Đông Hương cùng ta không. Nếu đi một mình thì mẹ chồng ta không yên lòng, đúng lúc ta cũng muốn tìm một người bạn."
Diệp Gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý là không có ai muốn đi cùng mình, ai biết nàng còn chưa nói xong thì Diệp ngũ muội đã đứng ra: "Tam tỷ, ta đi với tỷ."