Chuong 195: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (2)
Chuong 195: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (2)Chuong 195: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (2)
Diệp Gia gật đầu, Diệp ngũ muội sắp chôn mặt vào trong cái mới ngẩng đầu lên.
"Ba ngày sau, bắc doanh lĩnh mệnh trấn áp thổ phỉ."
Rất lâu sau, Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên nói câu này, Dư thị sợ hãi đến mức run rẩy.
Dư thị sớm biết Chu Cảnh Sâm nhập ngũ vì quân công, nhưng nếu nhi tử thực sự lên chiến trường thì bà ấy vẫn sợ. Quả nhiên trong chớp mắt tiếp theo, Chu Cảnh Sâm liền nói: "Ta làm đội trưởng đội ky binh, đã nhận nhiệm vụ."
"Trấn áp thổ phỉ cần ky binh sao?" Dư thị không hiểu về chuyện đánh giặc, nhưng bà ấy lại vô ý thức tìm lý do để phản đối chuyện này: "Ky binh là binh chủng cao nhất không phải sao? Triều đình huấn luyện ra một ky binh tốn bao nhiêu tâm huyết chứ, tại sao Bắc doanh diệt thổ phỉ mà lại cần ky binh?"
"Mẫu thân, đây là mệnh lệnh của thượng cấp." Chu Cảnh Sâm thản nhiên nói.
Mắt thấy Dư thị lo lắng, Diệp Gia liếc mắt nhìn vẻ mặt hai mẫu tử, thì vội vàng khuyên nhủ: "Nương, việc bố trí này hợp lý, mã phỉ có ngựa, bọn họ sẽ dùng ngựa lao nhanh đến. Bộ binh bình thường chỉ có hai chân thì làm sao có thể địch được bốn chân của con ngựa chứ? Có lẽ là chuyện lần này đã khiến người ở phía trên tức giận, quyết tâm diệt trừ mấy người kia. Nếu ky binh không ra thì cũng không thể diệt sạch mã phi..."
Đương nhiên là Dư thị biết, chỉ cân suy nghĩ một chút là có thể hiểu chuyện này.
Nhưng người làm mẫu thân chính là thế này, mặc dù đúng nhưng bản thân vẫn lo cho nhi tử. Như thế một lát, bà ấy cảm thấy cho dù Diệp Gia có xào thịt dê ngon hơn nữa thì bà ấy cũng không còn thấy ngon.
Mới cầm đũa lên lại thả xuống, Dư thị muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không đúng.
Bà ấy bỗng nhiên nắm chặt tay của Diệp Gia, liếc nhìn thấy tất cả mọi người vẫn còn ngồi trên bàn cơm thì đổi lời: "Cái kia, cái kia ba ngày này Doãn An về nhà vào các buổi tối đúng không? Doanh trại ở ngay bên cạnh, con đi vào cũng thuận tiện. Doãn An à, ba ngày này con về nhà nghỉ ngơi nhé?”
Mí mắt của Diệp Gia nhảy một cái, làm sao Chu Cảnh Sâm lại không hiểu rõ suy nghĩ của Dư thị. Hắn không còn đường chọn lựa: "Mẫu thân, sắp phải xuất chinh, tất nhiên là con phải ở lại để thao luyện."
"Thao luyện đúng là rất khắc khổ, nhưng mà..." Nói đến đây, bà ấy liếc qua Diệp Gia. Diệp Gia vội vàng buông cánh tay bị bà ấy nắm lấy, ngồi sang bên cạnh.
Dư thi:
Một trận bữa cơm có chút áp lực, Diệp ngũ muội ông Tôn cũng không dám thở mạnh.
Ăn cơm xong, Diệp ngũ muội bưng bát đũa đi ra giếng rửa sạch, Chu Cảnh Sâm gọi Dư thị và Diệp Gia ra cửa.
Ông Tôn lái xe ngựa, một đoàn người đi phố Đông. Hôm nay trở về dùng cơm, ngoại trừ thông báo cho chúng nữ biết chuyện mình phải đi trấn áp thổ phỉ thì còn muốn dẫn Diệp Gia Dư thị đi gặp một người.
Bà chủ của hẻm Lê Viên.
Trấn Đông Hương là có hẻm Hoa Liễu, nhưng mà bên này lại có hẻm Lê Viên rất phổ biến.
Đây không phải là sân khấu nghe hát, bên trong nuôi một đám kỹ nữ chuyên làm việc cho binh lính trong doanh trại và thương đội.
Mặc dù làm việc kinh doanh da thịt hạ đẳng, nhưng cũng là một nhóm người có tin tức nhanh chóng nhất ở vùng biên giới.
Chu Cảnh Sâm thực sự là con giun trong bụng Diệp Gia, dù không thường gặp mặt nhưng vẫn đoán được trong lòng của Diệp Gia nghĩ cái gì.
Hắn biết Diệp Gia sợ không nhanh chóng nhận được tin tức cho nên làm chủ dẫn nàng đến đây: "Chớ xem thường kỹ nữ, bọn họ chính là người có tin tức nhanh chóng nhất tại nơi này."
Dư thị có chút không thích việc con trai dẫn mình đến chỗ kỹ nữ, nhưng Diệp Gia lại không có cảm giác này.
Xác thật, chỗ có tin tức nhanh chóng đúng là chỗ phong nguyệt. Trấn Đông Hương không có nhiều quán trọ, từ phố Đông đến phố Tây chỉ có ba nơi.
Mỗi quán trọ cũng không có nhiêu phòng, mỗi tối quán trọ nhỏ sẽ tiếp đãi hai mươi người.