[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 196 - Chuong 196: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (3)

Chuong 196: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (3) Chuong 196: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (3)Chuong 196: Tieu Phi Tro Ve Cho Ta Cau Tra Loi Chac Chan (3)

Trước kia Diệp Gia còn thấy kỳ lạ, trấn Đông Hương có nhiều thương đội lớn như thế đi đến, vậy thì những người kia sẽ nghỉ ngơi ở đâu.

Bây giờ thì đã hiểu ra, nhưng nơi mà đàn ông dao kiếm đổ máu sẽ ở lại là những nơi này. Bà chủ của hẻm Lê Viên là Trình Lâm Phương, là một phụ nhân trên 40 tuổi. Lờ mờ có thể nhìn ra được lúc trẻ rất xinh đẹp.

Bây giờ lớn tuổi, đuôi mắt treo sao, nhìn qua thì có vẻ lăng lệ hung hãn. Nhưng khi mở miệng thì có thể thấy giọng nói rõ ràng trong trẻo.

Lúc cười thì con mắt cong lên, khí chất cả người cũng trở nên nhu nhòa hơn rất nhiều. Cũng không biết Chu Cảnh Sâm quen biết bà ấy như thế nào, Diệp Gia cảm thấy thái độ của bà ấy hoàn toàn tôn kính Chu Cảnh Sâm.

Hai bên chọn một quán trà để nói chuyện, lúc đầu Dư thị còn có chút không vui. Chờ đến khi gặp Trình Lâm Phương, nghe Chu Cảnh Sâm nói một câu Trình gia.

Sắc mặt của Dư thị hoảng hốt trong phút chốc, lúc nhìn lại Trình Lâm Phương thì con mắt nhất thời đỏ lên. Diệp Gia ở một bên nhìn thì cũng có thể đoán ra, chắc hẳn là Trình Lâm Phương có quan hệ gì đó với Cảnh Vương phủ hoặc là Dư thị.

Cảm giác vào thời cổ đại mà đi làm kỹ nữ, ngoại trừ bị người khác bán đi thì cũng là bị phạt. Mà chìm nổi đến biên giới Tây Bắc lãm kỹ nữ thì đa số là phạm nhân phạm trọng tội bị lưu đày.

Nếu tội không đáng chết thì sẽ bắt nam tử trong gia tộc làm nô đời đời, nữ tử đời đời làm kỹ nữ.

Trình Lâm Phương đánh giá Diệp Gia rất lâu, cũng không nói gì, chỉ đồng ý nếu Diệp Gia gặp phải chuyện gì trên trấn thì có thể đến gặp bà ấy tại hẻm Lê Viên. Diệp Gia nói cảm ơn, Chu Cảnh Sâm liền muốn dẫn bọn họ trở về.

Buổi chiều hắn còn phải về doanh thao luyện, không thể ở bên ngoài mãi được.

Dư thị nhìn Trình Lâm Phương, nhỏ giọng bảo Chu Cảnh Sâm đưa Diệp Gia trở về trước, bà ấy muốn nói với Trình Lâm Phương vài câu. Nhìn dáng vẻ này, chắc chắn là Dư thị và Trình Lâm Phương có quan hệ gì đó.

Nhớ đến, tuổi của hai người này cũng xấp xỉ. Chu Cảnh Sâm gật đầu, đỡ Diệp Gia lên xe bò. Được hắn đưa ra ngoài như thế, Diệp Gia cũng đã sớm quên chuyện ngại ngùng đêm qua.

Trong lòng suy xét sự việc, hai người lập tức ngồi ở trên xe bò. Xe bò lắc qua lắc lại, lúc trước Diệp Gia không chú ý, sau này phát hiện cánh tay của mình đã dính sát vào người Chu Cảnh Sâm.

Cảm thấy xe bò rất lớn cho nên nàng nhích sang bên cạnh. Qua một lát, cùi chỏ lại dán vào ngực của Chu Cảnh Sâm.

Diệp Gia liếc mắt nhìn, Chu Cảnh Sâm vô tội nhìn lại nàng. Nàng thâm nghĩ nên làm như thế nào, sau đó lại nhích sang bên cạnh một chút.

Qua được một lát, cánh tay vẫn như có như không mà chạm vào Chu Cảnh Sâm.

Nàng xoay qua... , Chu Cảnh Sâm nhìn xuống. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt phượng thanh tịnh nhìn nàng. Diệp Gia nhăn mày, cúi đầu nhìn cự ly của hai người.

Này, lại áp sát lại nhau. Nàng giữ lấy cánh tay chuẩn bị dịch sang bên cạnh...

"Đông gia, ngồi yên đừng cử động."

Thật ra Diệp Gia cũng không di chuyển quá rõ ràng, nhưng có lẽ nếu ngồi sang bên mép quá thì sẽ làm xe bò khó di chuyển.

Ông Tôn cảm nhận thấy xe không đi ổn nên quay đầu liếc mắt nhìn, há miệng nói: "Nếu còn di chuyển thì sẽ bị lật xe."

Diệp Gia:

Lúc này nàng mới cẩn thận nhìn xe bò, không biết Chu Cảnh Sâm ngôi ở giữa xe bò từ lúc nào. Nhìn nhau vài lần, không khí lập tức có cảm giác cháy bỏng.

Không thể kích thích người như Diệp Gia nếu không thì một kích cũng có thể oanh tạc người.

Mặt của nàng hơi đỏ lên, nhìn Chu Cảnh Sâm bằng một đôi mắt trắng, âm dương quái khí mà cười chế nhạo hắn: "Tướng công chàng có ý gì?"

Chu Cảnh Sâm: "?"

"Chiếc xe bò này là bàn cờ tướng phải không, có phải trong lòng chàng thấy chỗ nào cũng có thể chơi cờ được, làm sao chàng có thể di chuyển mà không nói một lời?"

Chu Cảnh Sâm: '...'

ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bình Luận (0)
Comment