Chương 197: Tiêu Phỉ Trở Về Cho Ta Câu Trả Lời Chắc Chắn (4)
Chương 197: Tiêu Phỉ Trở Về Cho Ta Câu Trả Lời Chắc Chắn (4)Chương 197: Tiêu Phỉ Trở Về Cho Ta Câu Trả Lời Chắc Chắn (4)
Lần đầu cảm nhận được cách mắng người kỳ lạ, tất nhiên là Chu Cảnh Sâm kinh ngạc. Hơn nửa ngày không biết nói gì, đột nhiên mặt đỏ lên.
Da của hắn vốn trắng, là loại trắng nõn dù có phơi nắng thì cũng không đen cho nên lúc đỏ mặt rất rõ ràng.
Vốn là Diệp Gia muốn mắng người, kết quả thấy hắn đỏ mặt thì Diệp Gia cũng đỏ mặt. Hai người lớn đỏ mặt, xe cứ thế đi đến trước cửa Chu gia.
Bởi vì họ đi ra ngoài làm việc cho nên Nhuy Tả Nhi đi theo Diệp ngũ muội.
Lúc nàng ấy ở nhà họ Diệp thì cũng chăm sóc chất nữ chất tử, cho nên rất thành thạo việc chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Hôm nay chỉ có nàng ấy và mấy đứa nhỏ nhà họ Tôn trông nhà. Xe bò vừa dừng lại, Diệp ngũ muội dắt Nhuy Tả Nhi ra ngoài đón, Điềm Điêm từ trong phòng chạy ra vèo một tiếng.
Ông Tôn quay đầu nhìn hai người rồi còn có chút không hiểu.
Ông ấy ngước nhìn bầu trời hiếm khi bị mây che kín, lại nhìn hai người một trước một sau xuống xe, lẩm bẩm một câu: "Hôm nay thời tiết đâu quá nắng? Tại sao lại phơi nắng đến mức đỏ như thế?"
Diệp Gia không quan tâm mặt mình đỏ như thế nào, ngồi xổm người xuống ôm lấy Điềm Điêm rời đi.
Chu Cảnh Sâm đứng ở bên cửa nhìn người chạy vào phòng, liếc qua ông Tôn, thản nhiên nói: "Đúng là rất nóng. Ta trở về doanh địa, một lát nữa mẫu thân trở về, Tôn thúc và mẫu thân nói một tiếng."
Nói xong, hắn lấy ra thức gì đó ở trong lòng đưa cho ông Tôn: "Này cho Gia Nương." Rồi mới quay người đi.
Chờ Dư thị trở vê thì tất nhiên là không thấy Chu Cảnh Sâm, người đã về doanh rồi.
Có lẽ là do Dư thị khóc lớn, đôi mắt sưng lên giống hạch đào.
Trở về nhà rửa mặt ôm lấy Nhuy Tả Nhi rồi lại ngẩn người, không biết nghĩ cái gì.
Diệp Gia đoán có lẽ do bà ấy tức cảnh sinh tình. Nhưng mà Dư thị điều tiết rất nhanh, có lẽ qua một giấc ngủ trưa thì bà ấy đã sinh long hoạt hổ.
Diệp ngũ muội một mình đã rửa sạch số đầu lợn kia, bây giờ chỉ cần hầm. Dư thị xử lý rau hẹ xong thì đi hầm thịt đầu lợn.
Diệp Gia tính toán sổ sách, quyết định lấy tiền may quần áo mới cho mọi người trong nhà.
Thời tiết đã nóng, không thể mặc quần áo cũ, nên may bộ mỏng hơn.
Cả nhà đều tán đồng với quyết định này của Diệp Gia, ông Tôn đều cũng cười rất tươi. Ông ấy đã sống đến từng này tuổi, vẫn luôn ăn mặc rách nát từ lâu.
Tiền ở trong nhà đều trả tiền thuốc và chữa bệnh, vì chữa bệnh cho bạn già mà ông ấy đã không may y phục trong sáu năm nay.
Tôn tử cũng phải chịu khổ, đến nay mới thôi, tiểu tôn nhi bốn tuổi chưa từng mặc bộ đồ mới.
Họ đều nhặt những món đồ không cần thiết, chắp vá rồi mặc, quần áo của bọn họ cũng không khác gì đồ ăn xin.
"Ngày mai đến quây hàng, chúng ta sẽ nhờ người kéo vải." Diệp Gia cười híp mắt: "Chờ sau đó sẽ làm cho mỗi người một đôi giày." Sở dĩ Diệp Gia làm như vậy là do trời nóng, không thể mặc đồ dày được.
Hai nữa là hôm nay sau khi gặp Trình Lâm Phương thì trong đầu nàng lại có một chủ ý.
Ai là người dùng son phấn nhiều nhất, đương nhiên là kỹ nữ. Hơn 60 miếng xà phòng thơm của Diệp Gia lại tại trấn Lý Bắc đã sớm khô.
Bởi vì bận rộn làm việc cho nên nàng không chú ý đến mấy loại đồ này. Vừa rồi nàng suy nghĩ, mình có nên bán xà bông thơm cho hẻm Lê Viên không.
Nếu bán son phấn cho mấy hiệu kia thì là bán sỉ, nếu bán cho các cửa hàng thì cũng có lợi. Nếu bán cho kỹ nữ thì không cần, trực tiếp bán cho khách, như vậy cũng có thể bán với gái cao hơn.
Hơn nữa các cửa hàng son phấn của trấn Đông Hương cũng bán đắt, ít nhất cũng sẽ không quá rẻ.
Diệp Gia nói chuyện này cho Dư thị. Dư thị xoa xoa tay bật cười. Sau khi đi một vòng quanh bếp, lập tức khen Diệp Gia là một người thông minh liên tục. Nàng thông minh lúc nào? Rõ ràng là trong mắt nàng chỉ có tiền.