Chương 206: Người Muốn Một Quay Hàng? (5)
Chương 206: Người Muốn Một Quay Hàng? (5)Chương 206: Người Muốn Một Quay Hàng? (5)
Diệp Gia nghe thấy thì gật đầu: "Không biết có xà bông không?"
"Có, sao lại không có." Nam nhân thực sự không cố kị, có lẽ là cảm thấy Diệp Gia sẽ không nói chuyện cho người khác cho nên cũng không cố kị: "Loại đắt hay rẻ đều có, đều được bán rất tốt. Chủ quán muốn bán gì sao?"
"Cũng không phải?" Diệp Gia cũng thành thật: "Không phải là không có con đường nào sao."
"Vậy thì ta cũng không giúp được gì." Nam nhân nghe thấy vậy, xem xét Diệp Gia một chút.
Hắn ta cũng không cảm thấy Diệp Gia hỏi như vậy là có ý đồ gì, hắn ta cũng chỉ là người hộ tống đồ mà thôi. Thương hội cho tiên, bọn họ sẽ để hắn ta đi hộ tống.
Mặc dù đúng thật là ăn ở với thương đội, nhưng cũng không có giao tình gì cả.
Nhất là người lân này đặt bọn họ là thương đội lớn tại Ký Châu, đám người kia rất khinh người.
Các thương đội lớn thường rất chú trọng đến hình thức.
Cho dù muốn mua hàng thì đối phương cũng phải có cửa hàng, hai bên ngồi xuống đàm phán việc kinh doanh, rất ít khi tranh cãi với người bán hàng sạp.
Người đứng đầu của bọn họ có thể nói chuyện với chủ thương đội. Cũng chỉ là nói vài lời.
Hắn ta không nên để ông chủ của mình dắt tuyến dựng cầu giúp chỉ vì mình đi mua thịt lợn hai lần.
Sau khi nói chuyện thì nam nhân này cũng bắt đầu pha trò, Diệp Gia cũng thuận miệng một câu.
Thấy hắn ta không nói tiếp thì cũng không tiếp tục chủ đề này, cười tửm tỉm nói: "Hôm nay chúng ta làm mì lạnh. Vốn là cho nhà mình ăn. Nếu khách nhân đã giúp đỡ công việc kinh doanh của chúng ta như vậy thì không bằng lấy một chút ve ăn?"
Diệp Gia không nói tiếp, nam nhân cũng hàm hồ cho qua, cười nói vậy thì tốt.
Diệp ngũ muội lập tức gói cho hắn ta một bát mì lạnh lớn, đặt giá luộc và củ cải thái sợi lên trên, múc nước sốt đã chuẩn bị vào một cái bát nhỏ cho hắn ta: "Lúc nào ăn thì đại ca cứ mở ra rồi trộn lại, sau khi trộn lại thì có thể ăn."
Mì lạnh này là do Diệp ngũ muội tự mình làm.
Diệp Gia dạy nàng ấy cách làm nước sốt, nàng ấy đã mang theo một nồi mì lớn đến.
Bây giờ nước giếng đã không còn lạnh nữa nhưng vẫn còn hơi mát để làm dịu mì.
Tất nhiên là không lấy tiền bát mì này.
Đã trả nhiều tiên cho thịt đầu lợn như vậy, Diệp Gia cũng không thể nhận tiên.
Nam nhân vừa đi thì đã có người đến hỏi mua thịt đầu lợn. Nhiều người không mua được thì cảm thấy tiếc nuối, sau đó lại nói với tỷ muội Diệp Gia tỷ một câu: "Không bằng chủ quán mở một cửa hàng chuyên môn bán thịt đầu lợn. Ta thấy việc kinh doanh thịt đầu lợn của các ngươi còn tốt hơn bán thịt bò, ngày ngày đều bán hết trước giờ ngọ. Chỉ có một ít như vậy thì bán thế nào được? Không bằng mở cái cửa hàng, không phải như vậy sẽ bán được cả ngày sao?"
Hắn ta chỉ thuận miệng nói, nhưng Diệp Gia lại suy nghĩ kỹ vấn đề này.
Lúc trước Diệp Gia không dự định mở cửa hàng là bởi vì trấn Lý Bắc không yên tĩnh. Nàng sợ sau này có chiến sự, như vậy thì cũng không thể xử lý tốt cửa hàng.
Nhưng trấn Đông Hương và trấn Lý Bắc không giống nhau, ở đây không dễ xảy ra chuyện, đúng là có thể mở cửa hàng.
Nhiều khách hàng đến hỏi, biết thịt đầu lợn không còn thì chẹp miệng rời đi.
Bây giờ Diệp ngũ muội lại cảm thấy vì hôm qua làm ít. Nếu hôm qua ướp tám đến mười cái đầu lợn thì hôm nay sẽ không thiếu.
Hai tỷ muội đang nói chuyện thì ông Tôn đã lái xe bò trở về.
Ông ấy về một chuyến, đã cất hết tất cả đồ. Lúc về tốn chút thời gian, làm cho người đầy mồ hôi.
Thịt đầu lợn đã được người ta mua hết, làm một ít mì lạnh để bán chung, bây giờ còn lại một ít cho nên cũng chỉ có thể giảm xuống. Đầu tiên là mỗi người được một bán, còn lại thì bán hết với giá năm văn tiền một bát.