Chương 207: Người Muốn Một Quay Hàng? (6)
Chương 207: Người Muốn Một Quay Hàng? (6)Chương 207: Người Muốn Một Quay Hàng? (6)
Một đoàn người về đến nhà, Nhuy Tả Nhi và và hai đứa nhỏ của Tôn gia đang nhìn gà.
Tôn Tuấn dẫn hai đứa nhỏ, mỗi người một cái xẻng, đi ra bên ngoài đào giun.
Dư thị ở trong sân mài đậu tắm, nghe thấy tiếng động thì đặt đồ xuống. Mấy người Diệp Gia đã ăn một chút cho nên bây giờ không đói.
Nhớ đến chuyện mở cửa hàng, Diệp Gia suy nghĩ một hồi, cảm thấy có thể.
Đúng vậy, đúng là càng lúc thịt đầu lợn càng bán chạy.
Bởi vì lấy hương vị độc nhất mà giá lại rẻ hơn thịt dê thịt bò.
Cho nên có nhiều người thà bỏ ra một số tiền để ăn thịt đầu lợn, lưu lượng khách cũng đã đến hết chỗ của nàng.
Dù sao thì mở một sạp hàng nhỏ cũng không lâu dài, nếu có thể mở một cửa hàng thì sẽ yên ổn hơn.
Diệp Gia nói chuyện này với Dư thị, Dư thị trâm ngâm phút chốc. Đầu óc lập tức nghĩ đến chuyện này, thật ra bà ấy cũng lo lắng như Diệp Gia. Kế sinh nhai của gia đình cũng không thể dựa vào việc bán đồ ăn, bán đồ ăn thì được bao nhiêu tiền? Công việc kinh doanh của chúng nữ cũng gồm có xà bông.
Bán xà bông cũng có một số tiền lớn, bán một lô có thể nhận được 180 lượng. Nếu có sức làm đồ ăn thì không bằng đi làm xà bông.
"Nếu mở cửa hàng, chúng ta không nhất thiết phải tốn hết thời gian vào nó." Thật ra Diệp Gia đã quan sát Ngũ muội gần hai tháng, thực sự nàng ấy là một người có thể làm việc.
Bây giờ Diệp Gia không có mặt ở chỗ bán đồ ăn thì nàng ấy cũng có thể xử lý thỏa đáng: "Nếu khai trương cửa hàng thì có thể thuê người. Chỉ cần phối nguyên liệu rồi ướp là được."
Nếu muốn mở rộng việc kinh doanh thì không thể mãi mãi hạn chế trong gia đình được, phải mở lòng thuê người... như vậy cũng đúng.
Dư thị cũng đã từng là chủ nhà, mặc dù đa số thời gian đều phải dựa vào ma ma đắc lực, nhưng bà ấy cũng hiểu: "Mở một cửa hàng như vậy tốn bao nhiêu tiền? Nếu kinh doanh lâu dài thì sợ không kiếm được bao nhiêu..."
Đúng là có thể kiếm được tiền, nhưng thời gian đầu vẫn phải đập tiền vào nó.
Lợi nhuận của thịt đầu lợn không thấp, nhưng mà lại quá ít so với xà bông.
Nhưng nó cũng có chỗ tốt, tiền ổn định, chỉ cân không phải năm mất mùa, thiếu lương thực là được.
"Trong lòng con đã suy nghĩ rồi. Vẫn là câu nói kia, cân phải đi từng bước, phải kiếm tiên từ từ." Dư thị gật đầu: "Đúng là như vậy." Buổi chiêu hôm đó, người đo y phục đến Chu gia do cho cả nhà.
Sau khi đo xong thì hẹn ngày lấy quần áo, nói là mười ngày sau có thể đến lấy.
Cả nhà lại cười vui vẻ, Diệp Gia vui vẻ nấu một bữa ăn ngon.
Uống rượu cùng với Dư thị.
Trong đêm ngủ nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy bên ngoài sân có tiếng động.
Giống như cái gì đó bị đổ, Điềm Điềm đang nằm ở dưới gầm giường Diệp Gia bỗng nhiên mở to mắt.
Bây giờ chân của Điềm Điềm cũng có chút cao, thân hình tuan dat hành động nhanh nhẹn.
Nó vẫn không thích sủa như khi còn nhỉ, vui vẻ trốn ở sau cửa nhìn chằm chằm người ta.
Tai của nó từ từ giật hai lần.
Quấn lấy bên giường một vòng, cuối cùng thì nhảy ra khỏi cửa sổ do Diệp Gia mở.
Thân ảnh nhỏ bé di chuyển nhanh chóng trong bóng đêm, vèo một cái đi ra ngoài cửa.
Nó nhìn chằm chằm vào người bên ngoài rồi gầm lên.
Bỗng nhiên ngoài sân có tiếng nữ tử truyền đến, một nữ tử hạ giọng run rẩy nói: "Nơi này có sói sao?"
"Có lẽ là không," Một tiếng nói nhỏ khác cũng vang lên, có chút yếu ớt: "Ở đây gần doanh trại mà, có lẽ là nghe nhâm thôi."
Điềm Điềm lại gào một tiếng thật dài, Diệp Gia từ từ tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Không chỉ Diệp Gia mà ngay cả gian phòng của Dư thị bên kia, ông Tôn ở hậu viện cũng mở đèn.
Diệp Gia lấy ra một con dao ở dưới gối, Dư thị và Diệp ngũ muội cũng câm dao từ trong phòng đi ra.