[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 209 - Chương 209: Gửi Chút Thức Ăn Cho Doãn An (2)

Chương 209: Gửi Chút Thức Ăn Cho Doãn An (2) Chương 209: Gửi Chút Thức Ăn Cho Doãn An (2)Chương 209: Gửi Chút Thức Ăn Cho Doãn An (2)

Ngoại trừ một phòng của Diệp Gia đang ở ra, Dư thị và Diệp ngũ muội và cả Nhuy Tả Nhi ngủ cũng một phòng, ba ông cháu của ông Tôn ở một phòng, còn lại rất nhiều phòng vẫn còn để trống.

Thật ra cho hai người bọn họ ở lại mấy ngày thì cũng chẳng có vấn đề gì hết, nhưng Diệp Gia lại không thể để cho bọn họ ở lâu được. Không thể trách Diệp Gia máu lạnh vô tình được, bây giờ tình hình binh quân hoảng loạn bất chấp tình thân. Suy cho cùng thì cả Chu gia đều là người già và nữ nhân chân yếu tay mềm hết, cũng không biết A Cửu đó có mắc phải món nợ máu nào, nếu để bọn họ ở lại mà gây ra thảm họa diệt môn thì không hay cho lắm.

Sau khi dọn dẹp phòng xong, ông Tôn cũng kéo con la của hai người đó lui sau hậu viện. Vết thương của A Cửu thật sự là rất nặng, một vết đâm xuyên thẳng từ xương bả vai đến tận xương sống. Nếu không phải may mắn chỉ bị thương ở phần thịt chứ không bị thương đến nội tạng, sợ là người đã sớm không còn rồi.

"Chúng ta có đem thuốc theo đây rồi." Khoảng thời gian này tính tình của Diệp tứ muội đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tính cách nhu nhược miệng lưỡi vụng vê, bây giờ lại nói chuyện lanh le hơn rất nhiều. Không giống như trước đây thường xấu hổ né tránh,"Tam tỷ yên tâm, muội đây vẫn có tiền để mua thuốc cho phu quân của muội."

Không phải Diệp Gia tính toán mấy đồng tiên mua thuốc này, nàng là không gánh nổi quá nhiều gánh nặng. Nhưng Diệp tứ muội đã nói rõ ràng hết rồi, Diệp Gia dứt khoát cũng nói rõ ràng hết luôn. Lúc này nếu như không lên tiếng, sau này sẽ càng khó mở miệng.

Nàng nói thẳng chuyện chỉ có thể giữ bọn họ ở lại mấy ngày thôi, nhiều nhất cũng chỉ chăm sóc họ cho tới lúc thương tích của A Cửu hồi phục. Lý do cũng rất dứt khoát, cả nhà toàn là người già nữ nhân chân yếu tay mềm không có khả năng ứng phó được với những nguy hiểm tiềm ẩn đó.

Nói thật lòng, Diệp Gia nói ra mấy lời này quả thực có hơi không nói tình cảm. Cho dù trong lòng Dư thị cũng lo lắng điều này, nhưng cũng sẽ không mở miệng nói ra. Từ xưa đến nay, việc từ chối một tình cảm qua lại đều nói đến sự uyển chuyển và chu đáo. Kết quả Diệp Gia thân là tỷ tỷ ruột mà lại nói thẳng thừng như vậy. Dư thị lén lút vỗ nhẹ vào cánh tay của Diệp Gia và nhìn nàng với ánh mắt ám chỉ nàng hãy nói uyển chuyển chút, bà ấy vẫn chưa mở miệng tìm cớ nói giúp cho Diệp Gia, thì A Cửu đã tỏ vẻ là đã hiểu rồi.

"Chúng ta hiểu được nỗi lo của tam tỷ." Quả thực lúc nãy khi A Cửu vừa bước vào cũng đã nhìn thấu rồi.

Cả nhà này duy nhất chỉ có một mình nó có thể coi là có sức chiến đấu, chính là con sói mới lớn một nửa vừa nãy đứng ở trước cổng đó, sau khi vết thương lành ta sẽ lập tức dẫn thê tử rời khỏi. Những ngày ở nhờ này phu thê chúng ta cũng sẽ không lộ diện đi lại, sẽ không gây rắc rối cho các người.' Diệp Gia gật đầu, chỉ sợ nói không rõ ràng, sau này dây dưa không rõ ràng.

"Nếu đã như vậy, cũng tối lắm rồi, mọi người đều đi nghỉ hết đi."

Hàng ngày canh tư là Chu gia đã thức dậy làm bánh bao chiên để bán rồi, lúc này đã làm chậm trễ rồi, sáng mai sợ là thức dậy không nổi. Diệp ngũ muội đun nước nóng cho hai vợ chồng trẻ đó tắm rửa, lúc này Diệp tứ muội mới chú ý đến Ngũ muội ở Chu gia. Định mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn thấy người đã đi rồi, tướng công và bản thân cũng đã mệt rồi, nên chỉ đành ngậm miệng lại và không nói gì.

Sau khi ông Tôn trở về viện thì khoá cửa viện lại, cẩn thận kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì trở ve phòng nghỉ ngơi.

Canh tư ngày hôm sau, cả viện Chu gia đã bận rộn hết cả lên.

Hai vợ chồng Diệp tứ muội chạy trốn lâu như vậy không có được một giấc ngủ ngon.
Bình Luận (0)
Comment