Chương 210: Gửi Chút Thức Ăn Cho Doãn An (3)
Chương 210: Gửi Chút Thức Ăn Cho Doãn An (3)Chương 210: Gửi Chút Thức Ăn Cho Doãn An (3)
Hiếm khi được ngủ một giấc, mọi tiếng động ở trong viện cũng không làm kinh động đến bọn họ.
Hậu viên bận đến mức sục sôi ngất trời, chẳng bao lâu sau Diệp Gia và Diệp ngũ muội tới thành phố Ngõa buôn bán. Vì phải cần gấp hàng xà bông thơm, nên Dư thị cùng mấy đứa nhỏ cũng phải gấp gáp nghiên mịn. Nhìn thấy xe bò rời khỏi là lập tức bắt đầu làm việc, đợi đến lúc Diệp tứ muội vừa tỉnh giấc, thì trong viện nhỏ của Chu gia chỉ còn tiếng chuyển động của than chì thôi.
Diệp tứ muội có ngại ngùng, sau khi rửa mặt xong định là tới phụ giúp làm việc.
"Việc này cân ngươi phải làm sao? Ngươi còn đang mang thai đó, tuyệt đối đừng để bản thân bị mệt." Nữ tử nhà quý tộc thế gia mang thai là chuyện rất quý giá, Dư thị sao dám kêu nàng ấy làm công việc nặng nhọc như thế này chứ.
Nhưng mà Dư thị liếc nhìn bụng của nàng ấy mấy lần, bất giác có hơi cay mắt: "Mấy tháng rồi hả?"
Dư thị cũng biết những chuyện mà Diệp tứ muội gặp phải, lúc này hỏi vậy chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Kết quả là Diệp tứ muội cũng thật thà nói bốn tháng rồi, đột nhiên bà ấy nhận ra là mình hỏi không đúng rồi. Diệp tứ muội mới thành thân được bao lâu? Sợ là đứa trẻ này có sau khi xảy ra chuyện. Vội vàng gật đầu, Dư thị bèn nói qua chuyện khác: "Đúng là có phúc mà, trông đứa bé này rất khỏe mạnh... sau này chắc chắn là may mắn lớn lắm đây."
"Đúng vậy, lắc lư suốt chặng đường mà chẳng sao hết, đứa trẻ này quả thực là rất khỏe mạnh." Diệp tứ muội nói đến đứa bé với vẻ mặt rất dịu dàng, Tỷ tỷ và tỷ phu thành thân cũng gần nửa năm rồi, chắc là cũng sắp có tin vui roi phải không?”
Những lời nói này, từng câu đều hỏi trúng tim của bà ấy, bà ấy đau lòng đến nỗi rơi lệ. Sắp có tin vui rồi sao? Sắp có cái con khỉ! Cái thằng con trai ngu ngốc của bà ấy đến ngón tay của nàng còn chưa chạm vào, đúng là tên nghiệt chủng!
Trong lòng đau buồn, Dư thị đáp lại một cách qua loa, nhưng lúc này Chu Cảnh Sâm đang bị bà ấy thầm chửi rủa thậm tệ. Sau khi thăm dò cách đó ba mươi dặm, cuối cùng đã phát hiện ra dấu vết hoạt động của một số tên mã phỉ. Bọn họ đã kiểm tra khắp nơi, vào sâu hơn mười dặm nữa, thì nhìn thấy lều trại lớn.
Sau khi xác định được vị trí thì tạm thời án binh bất động, âm thầm lặng lẽ bố trí cạm bẫy.
Hai quân đối đầu giữa mã phỉ và quân chính quy không giống nhau, đặc biệt là ở nơi trống trải như thế này, bọn mã phỉ đâu phải đứng yên.
Người ít, có ngựa, nên hành động nhanh lẹ. Muốn đánh chỉ đành dùng chiến thuật du kích. Lần này bọn họ đi chỉ đem theo một ít lương thực, nhiều nhất cũng cầm cự được một tháng cho ba trăm người. Nếu kéo dài ra thì chắc chắn không phải là nước đi sáng suốt, chỉ đành lựa chọn giả vờ thua để dụ địch, sử dụng chiến thuật đào hố bay ngựa. Sau khi quan sát xong địa hình, Chu Cảnh Sâm lệnh cho một đội ngũ đào một chiến hào ở chỗ mà bọn mã phỉ thường hay đi, thiết kế hố bẫy ngựa, lưu lại đường thoát thân, kéo củ ấu sắt ra. Những thứ như củ ấu sắt này thường được làm chế tạo bằng sắt, ở giữa có một lỗ hổng. Dùng dây thừng xâu chuỗi lại. Đừng thấy thứ này đơn giản như vậy, nhưng lại rất có hiệu quả trong việc ngăn cản địch và tấn công bọn chúng.
Chu Cảnh Sâm cử một nhóm người tiến công nghi binh, giương cao cờ trống quấy rối, dụ cho đám mã phỉ đó đuổi theo. Sau khi một thời gian ngắn giao chiến thì giả vờ bị đánh bại, hốt hoảng chạy thoát thân. Chu Cảnh Sâm cố tình yêu câu những người tấn công nghi binh này phải giỏi diễn kịch, mới có thể làm cho bọn chúng tin được.
Có lẽ Đặng Khúc Trường hổ thẹn là bản thân lần đầu dẫn binh, không có cách nào điều binh khiển tướng, và không phát huy hết tác dụng của một chủ tướng.