[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (5)

Chương 219: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (5) Chương 219: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (5)Chương 219: Không Ngờ Hắn Học Rất Nhanh! (5)

Mà một lần Diệp Gia mua hết ba mươi cân, còn chưa đủ. Cơ thể nàng còn dùng rất nhiều cao tử, chính nàng đã tự điều chế rồi, chuyện nhỏ như vậy không phải chỉ cần ngửi một cái cũng có thể ngửi ra được sao?

Diệp Gia chớp mắt, nhìn xuống lê hoa cao và suy ngẫm.

Dư thị vẫn còn chưa nhận ra cơ hội kinh doanh này, nhưng trong mắt của Diệp gia chỉ có tiên, nàng chỉ nghĩ thoáng qua thôi là nàng đã cảm thấy ở đây có thể kiếm được tiền. Nhưng tiền đề là, những gì Dư thị nói đều đúng, và cao tử quả thực có tác dụng: "Được rồi, để ta bôi tay bôi chân một khoảng thời gian xem sao."

Mẹ chồng nàng dâu đi về nhà, xà phòng thơm cần phải điều chế. Khoảng thời gian đầu tháng này rất bận rộn, nên phải dành thời gian đi phơi khô. Nếu không thì không kịp mất. Khi ve đến nhà, Diệp ngũ muội đang thu dọn đầu heo ở trong sân, Diệp tứ muội ôm rau hẹ với cái bụng no nê của mình, nàng ấy đang đứng bên cạnh giỏ trúc để nhặt rau hẹ, khi mọi người bận rộn thì nàng ấy cũng sẽ phụ một tay.

Diệp Gia cất hết đồ đạc vào trong nhà, sau đó đi nấu ăn ở nhà bếp.

Nàng vừa mới nấu ăn xong, thì có một thanh niên trẻ tuổi mồ hôi đâm đìa chạy đến ngoài sân của nhà nàng. Người đó xách một cái bao rất lớn, mặc bộ quân phục. Dư thị nhìn một cái là lập tức nhận ra hắn ta là dịch phu. Ngay lập tức niềm nở đón khách: "Có lá thư nào của Doãn An nhà ta không?”

"Có ạ.' Dịch phu lấy hai lá thư từ trong bao lớn ra đưa cho Dư thị: "Có hai lá thư”

Dư thị nhận lấy đồ vật, roi nhanh chóng vào trong nhà lấy một tách nước trà đưa cho dịch phu uống vài ngụm. Hỏi hắn ta đã ăn cơm hay chưa, trời nóng đến thế này mà còn làm phiền hắn ta chạy đến đây một chuyến. Rồi lấy một ít sợi tơ vàng chiên do Diệp Gia làm đưa cho hắn ta. Tình cờ thứ mà dịch phu uống lại là món canh đậu xanh của Tỉnh Thủy trấn, loại có thêm đường. Uống một ngụm là trong lòng lạnh buốt, câm lấy một túi đồ ăn nhỏ chợt mỉm cười: "Cảm ơn, ta đi về đây."

Người vừa mới đi, Dư thị đã cầm lá thư đi vào bếp tìm Diệp Gia.

Quả nhiên, một bức thư là dành cho Dư thị, báo tin bình an. Còn một bức thư kia là dành cho Diệp Gia. Với dùng chữ "nương tử thân khải" được viết trực tiếp ở trên đó. Khi Dư thị nhìn thấy hai chữ này thì khóe miệng của bà ấy có thể kéo đến cả mang tai, xem ra cái thứ bà ấy nhét vào rất hữu dụng. Thêm một chút kích thích cho thằng nhóc ngốc nghếch đó, thì có vẻ hắn đã thực sự thông suốt. Dư thị không dám mở lá thư đó ra, vui vẻ nhét nó vào trong sự hoài nghi của Diệp Gia.

Diệp Gia nhìn bốn chữ lớn ở trên bìa thư, nàng nhướng mày, đang định mở ra. Thì nàng quay đầu lại thấy Dư thị vẫn đang đứng bên cạnh không chịu đi, cặp mắt dịu dàng nhìn qua, liếc nhìn lá thư ở trong tay nàng. Diệp Gia bất đắc dĩ đưa nó cho ba ấy: "... Hay là nương mở ra xem nhé?"

Dư thị nhanh chóng xua tay, quay người bỏ chạy.

Diệp Gia mở ra thì thấy có hai trang. Trang đầu tiên là một đoạn văn: Tướng mạo của vi phu có thể đáng giá bao nhiêu đồng tiền? Có thể công bằng và giảm giá không? Ở trang thứ hai hắn đã vẽ một bức tranh. Có thể nhìn thấy hắn đã rất cố gắng để học tập dáng người que của Diệp Gia, nhưng những người giỏi vẽ tranh lại có thói quen bắt bẻ, vẽ một người nhỏ, ngồi xổm bên cạnh người đang cầm một cái bát của Diệp Gia, ném mấy thỏi vàng vào trong bát của nàng.

Sau đó lại ký bốn chữ: Phải dỗ dành, đòi đồ ăn.

Mặt Diệp Gia nhất thời đỏ bừng, nàng mím môi, có chút kinh ngạc: "... Không ngờ người này lại học nhanh đến như vậy!" Nhưng mà, đạo văn thật đáng xấu hổ mà.

Mã phi rải rác rất dễ bị đánh bại, chỉ cần tìm được dấu vết thì đánh bọc sườn ngăn chặn là một chuyện rất dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment