Chương 220: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (1)
Chương 220: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (1)Chương 220: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (1)
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Chu Cảnh Sâm đã chỉ huy một đội gôm ba trăm người tiêu diệt toàn bộ bọn mã phỉ hung hãn trên con đường phía tây Bắc Lý trấn hướng về châu Á và Ba Tư. Khi họ trở về trại thì đã là cuối tháng Tám. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, những bản làng biên giới sợ hãi bao năm nay cuối cùng cũng có cơ hội thở phào và trở nên bình yên.
Bắc Doanh rơi vào im lặng sau khi nhận được tin đại thắng trước bọn cướp.
Trong lều chính, Thẩm hiệu úy nghe tiên tuyến gửi thư đến, khuôn mặt đỏ thẫm co rúm lại. Hắn ta hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, da thịt trên má run lên vì tức giận. Hồi lâu, hắn ta vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, trực tiếp đập vỡ chiếc cốc trong tay, hắn ta chỉ vào mũi của phó thủ, tức giận mắng: 'Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ngươi sớm đã đưa thư cho Tô Cam rồi sao? Một đám tản binh mà không đối phó được sao?"
Chiếc cốc phát ra âm thanh vỡ tan, các mảnh sứ bay lên, rạch một vết máu trên mặt người đang quỳ đầu tiên.
"Oan uổng quá đại nhân, lần này trong đám tân binh lại có một nhân vật ẩn giấu, bọn ta cũng không ngờ tới!"
Người đó quả thực bị oan, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, làm sao biết trong hơn hai trăm tân binh có ẩn nấp một nhân vật có thể điều binh khiển tướng chứ? Rõ ràng, bọn họ chỉ mới luyện tập chưa đầy hai tháng, chưa từng ra chiến trường, chưa từng thấy máu me, quân trang của bọn họ cũng kém nhất. Theo lý mà nói thì bọn họ ra chiến trường và hù dọa một phen thì sẽ mất tinh thần ngay. Ai biết, đám người của Tô Cam còn có thể bị đem làm sào huyệt như thế?
"Ty chức đã gửi tin tức cho Tô Cam từ sớm, đồng thời cũng chỉ ra tướng lĩnh xuất chinh dẫn đầu lần này, chỉ cân suy nghĩ thêm một chút thì chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất lớn như vậy!" Phó tướng quả nhiên đang hận đến mức muốn bắt được Tô Cam đã trốn thoát về, đè hắn ta xuống đất và yêu cầu hắn ta nói: "Đám người đó của Tô Cam đã không chống đỡ nỗi dù chỉ là một trận đấu, uổng công đại nhân đã xem trọng hắn ta."
"Bây giờ nói nhảm như vậy thì có ích gì!" Thẩm Hải tức giận đi vòng quanh phòng, xoay người ném mấy chiếc cốc khỏi bàn xuống đất: "Con đường tài lộc của ta đã bị đứt rồi, nhà ngươi chỉ nói những lời nhảm nhí này thì có thể bù lại được hả?"
Cốc sứ vỡ tung khắp sàn, người quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên. Mặc kệ quan trên nổi giận lôi đình
Có người thực sự không chịu nổi lên tiếng, nói dứt khoát và lòng đầy căm phẫn: "Ta thấy phải trừng trị nghiêm khắc tên tiểu tử vượt quá quyền hạn đó. Nó là một tân binh mới nhập ngũ chưa đầy hai tháng mà lại to gan dám cướp quyền hành một cách công khai, kẻ lòng lang dạ thú như vậy vốn không thể cho hắn cứ tự tung tự tác như thế được. Thứ hai, cũng nên trừng phạt Đặng Hổ vì làm nhiệm vụ một cách qua loa cho xong chuyện. Hiệu úy đã tin cậy Đặng Hổ và giao cho hắn ta nhiệm vụ quan trọng nhưng tên ngu xuẩn Đặng Hổ đó lại làm những chuyện lén lút giở thủ đoạn như vậy, cái loại dun đẩy chức quyền này không xứng để đại nhân cân nhắc!"
Nói xong, người trong phòng im lặng. Có người ngậm miệng không nói, có người không ngớt lời phụ họa thêm: "Đúng vậy, đại nhân, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này phải dạy dỗ cho hắn ta biết đạo lý phép tắc! Tưởng rằng mình có một chút thông minh thì có thể kiêu căng ngạo mạn như vậy sao, không biết gì cả!"
Chuyện xảy ra trong lêu chính của Bắc Doanh thì người ngoài không được biết, lúc này, Đặng Khúc Trường dẫn đầu một đội quân gồm ba trăm người đã đến chân núi Hồng Sơn, ít ngày nữa sẽ về lại doanh trại.
Lặn lội đường xa để trấn áp bọn cướp còn khiến tinh thần và thể xác càng mệt hơn. Nhìn thấy màn đêm buông xuống, đường về doanh trại chẳng còn dài nữa.