Chương 224: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (5)
Chương 224: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (5)Chương 224: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (5)
Trong lòng Diệp Gia cân nhắc suy xét, bèn đi vào bếp múc một thìa lớn bột ngũ cốc, trộn thành bột theo tỷ lệ.
Cái gọi là ngũ cốc chính là bột đậu nành, bột đậu xanh, bột ngô và một ít bột kê. Thêm một ít bột mì có hàm lượng gluten thấp vào bột mịn của bốn loại ngũ cốc, thật ra chính là bột lúa mì. Trộn đều với nhau thêm một ít bột nở, thêm chút muối, thêm nước vào khuấy đều thành khối roi dùng xẻng nhấn cho đều. Nhấn như thế này có thể làm cho bột mì dai hơn. Diệp Gia thực sự là một người rất xem trọng việc ăn uống, cũng nhờ đó nàng ăn thứ gì cũng đều thích tự mình thử mọi thứ. Nàng từng làm bánh rán ngũ cốc rất ngon và còn biết tự làm nước tương.
Đúng lúc là sau vườn có một vài quả ớt đáng phát triển. Mặc dù không thể xay thành bột nhưng Diệp Gia đã hái vài quả ớt lớn hơn, rửa sạch và cắt thành từng miếng. Làm tương đậu nành, tương mè, bột trà khô, rồi thêm dầu và ớt Nhuyễn sao lên thì có thể dùng được.
Ông Tôn dậy từ rất sớm, dắt theo hai tiểu tôn tử đi kiếm củi ở trong khu rừng gần đó. Lúc này đúng lúc cõng một gùi cũi lớn trở về.
Trông thấy Diệp Gia đang bận rộn, đặt củi xuống và chạy đến nhóm lửa giúp.
Diệp Gia vẫn đang nhào bột, cán thành khối bột mỏng, gấp lại, dùng dao cắt ra rồi rán trên chảo dầu.
Thật ra Diệp Gia không thích bánh rán giòn, luôn cảm thấy dầu quá nhiều, ăn xong ngực thấy mệt. Nhưng người thích ăn bánh rán ngũ cốc đều thích rán giòn, chắc chắn sở thích của nàng là thiểu số. Diệp Gia vừa mới rán giòn bánh, mùi tinh bột rán thơm đến nỗi mọi người trong phòng đều quây quân lại. Nhuy Thư Nhi tỉnh dậy còn chưa chải tóc, mái tóc vừa mỏng vừa mềm mai rẽ bảy tám hướng trên đầu nàng ấy.
Hai đứa cháu trai của Tôn gia cũng giương mắt nhìn thèm thuồng, Diệp Gia đưa cho ba đứa nhỏ mỗi người mỗi cái. Món vừa ra khỏi nồi còn rất nóng, nhưng điều đó cũng không ngăn cản họ lấy răng nhỏ xoa xoa từng cái một để ăn, thơm đến nỗi Diệp tứ muội thèm ăn.
"Chờ thêm chút." Diệp Gia múc bớt dầu thừa trong nồi, cho một ít dầu vào xào nước tương.
Hương vị của nước tương xào dầu thơm hơn nhiều so với những món rán giòn. Diệp Gia xào một bát lớn nước sốt, lấy đũa nhúng vào nếm thử. Khoan hãy nói, tuy không có bột ớt và bột ngọt để tiêu dầu nhưng mùi vị đã rất ngon rồi. Vẫn là lấy nồi sắt thuốc ra mà sử dụng, đương nhiên là không thể dùng nồi lớn khi phết bánh, nếu không bột vừa cho vào sẽ bị nhão, cũng không tạo ra được hình dạng.
Diệp Gia thực sự cảm thấy sẽ tốt hơn nếu làm ra một cái nồi bánh rán, nhưng không có dụng cụ nên đành làm theo cách này. Nàng đặc biệt tìm một chiếc tông đơ bằng gõ, chính là một thanh gỗ được cố định trên một tấm gỗ, có hình dáng không khác nhau là mấy, sau khi lau chùi sạch sẽ là có thể sử dụng.
Múc một thìa bột lớn vào chảo, dùng tông đơ gỗ đẩy bột đều. Sau đó đập một quả trứng gà vào và cạo từng chút một. Bản thân Diệp Gia thích ăn hạt mè nên rắc một ít hạt mè lên trên và đợi cho đến khi bột thành hình, dung dịch trứng cũng thành hình, chỉ cần lấy một cái xẻng và lật mặt nó lên. Sau khi rán xong, thì có thể phết nước tương lên bề mặt.
Lúc này cũng không có giăm bông, ở nhà cũng không có thịt gà làm sẵn. Bánh rán mà vừa rồi Diệp Gia rán giòn. Nghĩ rằng ăn theo cách này sẽ không thể cảm nhận được hương vị thơm ngon của bánh rán ngũ cốc. Diệp Gia nhớ lại ở trong nhà còn có một ít thịt đầu lợn và bảo Diệp ngũ muội cắt thành từng lát mỏng: "Cắt nhiều một chút."
Diệp ngũ muội tay chân nhanh nhẹn, trong chốc lát đã cắt ra một tô thịt đầu heo lớn. Diệp Gia câm đũa gap không ít, rắc thêm chút hành lá và dưa chua cắt nhỏ. Khi nó đã giòn, lấy đũa cuộn lại và đưa cho Dư Thị.