[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (6)

Chương 225: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (6) Chương 225: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (6)Chương 225: Đây Có Phải Hình Phạt Không? (6)

Dư Thị ở bên cạnh nhìn hồi lâu, nói thật, bà ấy không cảm thấy ngũ cốc có gì ngon. Gia đình đã từng ăn ngũ cốc hấp trong một thời gian dài, bà ấy cảm thấy mùi vị không thể nào ngon hơn bột mì trắng. Nhưng mà lúc này nhìn thứ mà Diệp Gia làm ra mùi vị rất tuyệt, thử cắn một miếng, vừa là giòn vừa là mùi trứng vừa là mùi tương, suýt chút nữa thì lưỡi của bà ấy bị bỏng mất rồi.

Sau khi ăn thêm vài miếng, đầu lưỡi không kịp nói gì, bà ấy cứ gật đầu liên tục.

Diệp Gia cuộn thêm mấy cãi nữa, mọi người ai nấy đều khen ngon. Ông Tôn thích mùi hành lá trộn với thịt nên múc thêm một thìa hành lá xắt nhỏ cho vào bánh. Diệp tứ muội lấy một cái đưa vào cho A Cửu đang dưỡng thương, Dư Thị quay lại hỏi Diệp Gia: "Gia nương, nếu bán cái này ở quầy hàng bán đồ ăn sáng, chúng ta nên bán bao nhiêu tiên vậy? Nó vừa có thịt vừa có trứng, bán ít thì chúng ta sẽ thẹn với lương tâm."

"Cái đó không cần thiết, ở đây chúng ta làm cho người nhà của chúng ta ăn mới vừa có trứng vừa có thịt, nếu mà bán thì phải xem xét tình hình đã." Diệp Gia ăn không hết một cái, ăn nửa cái thì đã no rồi. Nắm nửa còn lại trong tay: "Cũng giống như con, con không thích ăn rán giòn. Nếu người khác không thêm rán giòn, chúng ta có thể tính cho họ ít tiền hơn."

Bà Dư chớp, chớp mắt, cảm thấy nếu không thêm gì vào, thì sợ rằng mùi vị sẽ giảm di rất nhiều.

"Điều đó còn chưa chắc." Diệp Gia nhúng đũa vào một ít nước tương đưa cho Dư Thị nếm thử, quả thực đúng vậy. Nhắc mới nhớ, món bánh này cũng không có mùi vị gì, chính là mùi vị nóng nơi đầu lưỡi của nước tương này, khiến người ta không nhịn nỗi ăn miếng này rồi lại ăn đến miếng khác. Ăn xong còn phải liếm lưỡi, càng ăn càng thấy ngon: "Con thêm cái gì vào trong này vậy?"

Thêm vào cái gì nhỉ? Đương nhiên là thêm ớt vào.

Diệp Gia sợ người xưa không quen ăn ớt nên cố tình cho vào rất ít ớt. Nhưng họ vẫn the lưỡi ăn được. Dư Thị hỏi, nhưng Diệp Gia chỉ cười và không nói gì: "Có thể phết bánh bán được là đủ rồi. Nếu có ai sẵn sàng bỏ tiền ra để thêm nguyên liệu, chúng ta cũng có thể bán với giá cao, mỗi chiếc bánh có thể có giá bốn văn tiền. Những thứ sau đó thêm vào sẽ được tính thêm tiền."

"Trứng bán ở ngoài chợ hơn một văn tiên một quả. Thêm một quả trứng vào thì thêm hơn hai văn tiền. Thêm rán giòn thì thêm một văn, thêm thịt thì cũng tính thêm hơn bốn văn."

Vu Thị suy nghĩ một lúc, nếu cho tất cả những nguyên liệu này vào một chiếc bánh thì cũng chỉ tốn mười một văn tiên, không được xem là đắt. Có thể bán ra được với giá này, dù sao những người bán bánh thường ngày, người mua ba bốn cái bánh, xem ra cũng khá nhiều.

"Làm bánh này không cần phải dậy sớm để bao bánh phải không?" Dư Thị thấy Diệp Gia chỉ trực tiếp múc bột làm bánh: "Có phải là hòa bột nhão xong thì có thể xác đi làm không?" "Vâng." Diệp Gia gọi Diệp ngũ muội tới. Ngũ muội có thiên phú trong việc nấu nướng, có thể khống chế nhiệt tốt hơn Diệp Gia. Đúng lúc Ngũ muội vừa ăn xong, lau tay rồi vui vẻ đi tới. Diệp Gia bảo nàng ấy làm lại một lượt theo quy trình, Diệp ngũ muội cũng ngoan ngoãn nghe lời học theo. Kết quả chỉ lan đầu tiên nàng ấy đã làm rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Diệp Gia.

Diệp Gia: "...' Nghĩ đến lúc mà nàng cân đong đo đếm lúc đầu, chí ít cũng phải tốn mất một nồi bột hồ mới có thể làm thành công được.

"Làm thử thêm một lân nữa đi."

Diệp ngũ muội ngoan ngoãn làm một cái khác, lân này tốt hơn lần đầu một chút.

Diệp Gia: "..." Được rồi, thiên phú chính là thiên phú.

"Từ nay về sau đến quầy bán đồ ăn sáng, tỷ giao quây bánh rán cho muội."

Diệp ngũ muội chớp chớp mắt cất tiếng cười, Diệp tứ muội bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được: "Tỷ, có thể cho muội thử xem sao được không?"
Bình Luận (0)
Comment