[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235: Làm Tôm Tỏi (9)

Chương 235: Làm Tôm Tỏi (9) Chương 235: Làm Tôm Tỏi (9)Chương 235: Làm Tôm Tỏi (9)

Huống chỉ, Thẩm Hải chính hạng người bò lên cao mà không dựa vào chiến công, không có bao nhiêu bản lĩnh thật sự. Nếu không đã không bị nhốt ở cái trấn Đông Hương nhỏ bé này nhiều năm như vậy.

Trên thực tế, hắn ta ngồi ở vị trí giáo úy đã được mười sáu năm, tích lũy lý lịch và đoạt chiến công không ít. Hiện giờ lý lịch chiến công đều có, chỉ còn thiếu một cơ hội để leo lên.

Chu Cảnh Sâm này, nếu quả nhiên là thiên tài điêu binh khiển tướng, lôi kéo vẫn tốt hơn là giết.

Dù sao chỉ cần có thể mạnh mẽ đè ở dưới tay để thay mình làm việc, tương lai có thể giúp hắn ta trở mình. Nếu thằng nhóc này biết điều, hắn ta không ngại giữ lại một mạng cho hắn. Chờ hắn leo lên địa vị cao rồi truy cứu hắn, cắt đứt con đường tiền tài của hắn cũng không muộn.

Khi Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên được mang đến lều chính, người trong lều chính đã không còn nhiều. Trong lều chính ngoại trừ thân tín của Thẩm Hải, cũng chỉ còn lại Thẩm Hải.

Trước khi Trần Hiểu Tam lên tiếng, Thẩm Hải đã đánh giá Chu Cảnh Sâm hết một lượt.

Không thể không nói, người này chỉ dựa vào tướng mạo khí chất cũng đã thắng. Có người chỉ đứng bất động, còn chưa mở miệng đã mang dáng vẻ như rồng như phượng. Trên người Chu Cảnh Sâm mang khí chất trâm tĩnh, vô cùng cao quý, trong lòng Thẩm Hải lập tức có sự So sánh.

Trân Hiểu Tam lập tức nhảy ra không ngừng dùng miệng lưỡi độc mồm độc miệng để buộc tội, những người khác cũng mồm năm miệng mười phụ họa, hăm dọa một trận.

Thẩm Hải chờ bọn họ dọa người kia sợ, mới giống như ban ân mà mở miệng hỏi hắn có đồng ý làm việc ở dưới chướng hắn ta không: "Ta không phải hạng người nghiêm khắc bảo thủ. Thiếu niên anh tài giống như ngươi, chúng ta cũng vô cùng yêu quý. Nếu từ nay về sau ngươi có thể trung thành làm việc cho ta, lấy công chuộc tội thì lân này ta có thể phạt nhẹ. Tha cho ngươi một mạng, ý ngươi thế nào?"

Đôi mắt của Chu Cảnh Sâm khẽ chuyển động, tuy rằng đã sớm dự liệu sẽ như vậy nhưng dáng vẻ ban ơn một cách vụng về của Thẩm Hải vẫn khiến hắn cảm thấy rất buồn cười. Đã quen những kế sách tinh vi, thủ đoạn đe dọa cẩu thả như vậy thật sự khiến người ta chướng mắt.

Trước khi trả lời hắn ta, Chu Cảnh Sâm lại nói đến chuyện khác: "Nghe nói ít ngày nữa Bắc Doanh và Tây Doanh sẽ hợp nhất thành một doanh trại."

Hắn vừa nói ra lời này, lầu chính đã lâm vào yên tĩnh.

Chu Cảnh Sâm nhấch khóe miệng. nói chuyện không nhanh không chậm nhưng dường như chỉ dùng một bàn tay đã nắm được trái tim người ta: "Hai doanh trại hợp thành một doanh trại, nhất định sẽ chọn một người làm chủ nhưng nơi đây lại có hai giáo úy. Hai vị giáo úy đã trấn thủ biên cương hơn mười năm, đều có nhiều công lao khổ lao. Nếu nhất định phải chọn một trong hai người làm chủ, lân này Bắc Doanh tiêu diệt thổ phỉ thành công, loại trừ mối họa nhiều năm ở biên giới không phải là một công lớn sao? Chúng ta vì đại nhân mà loại bỏ tai họa ngầm nhiều năm, đã dẫn trước Tây Doanh một phen, vốn dĩ phải luận công ban thưởng, mà sao lại có tội chứ?”

Đôi mắt sưng húp của Thẩm Hải co rút mấy cái, rốt cuộc cũng thu ý cười dối trá ở khóe miệng về, giương mắt nhìn về phía hắn.

"Đại nhân, người trừng phạt công thân diệt thổ phỉ nặng như vậy, nếu truyền đi thì e rằng Tây Doanh sẽ có ý kiến..."

Con người của Thẩm Hải co rút kịch liệt, khóe miệng nhếch lên.

Cuối cùng, Thẩm Hải cũng không dám động vào hai người này, không phải là hắn ta luyến tiếc người tài, mà do lời nói của Chu Cảnh Sâm đã đánh trúng tâm tư của hắn ta. Đầu năm mọi người có truyền tai nhau rằng bên trên thật sự có ý định muốn sáp nhập Bắc Doanh và Tây Doanh vào thành một doanh. Hai doanh nhập thành một doanh, nếu chọn một người làm chủ doanh thì người còn lại tự nhiên sẽ trở thành phó doanh.
Bình Luận (0)
Comment