Chương 236: Món Gà Quay Ta Ăn Cách Đây Vài Ngày Có Vẻ Ngon (1)
Chương 236: Món Gà Quay Ta Ăn Cách Đây Vài Ngày Có Vẻ Ngon (1)Chương 236: Món Gà Quay Ta Ăn Cách Đây Vài Ngày Có Vẻ Ngon (1)
Chỉ là họ Ngưu và hắn ta ngang tài ngang sức với nhau, bên trên khó mà lựa chọn được nên mới không hạ mệnh lệnh cuối cùng.
Hắn ta và họ Ngưu đã đấu với nhau nhiều năm như thế, quan hệ của Bắc Doanh và Tây Doanh chỉ có thể nói là như nước với lửa. Nếu là một người bò lên trên, một người khác đi ngang thì giường đệm và ngăn kéo tủ đều sẽ trở thành một đống hỗn độn. Y phục và giày vỡ đều bị vứt lung tung ở trên giường. Liễu Nguyên thở dài một tiếng, lười nhác dọn qua một cái rồi nằm xuống trên chiếc giường bừa bộn lộn xộn của mình. Hai tay để ở trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Cảnh Sâm ngồi thẳng tắp ở phía đối diện đang sửa sang lại giường đệm của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt bất cần của hắn, không khỏi cười lên một tiếng: "Ngươi quả nhiên là một người thú vị, thoạt nhìn thì tuân thủ quy củ làm việc nhưng thật ra lại không tuân thủ quy củ?”
Chu Cảnh Sâm nâng mí mắt lên nhìn hắn ta một chút, sau đó nhàn nhạt nói: "Không bằng ngươi, Liễu Tam công tử thoạt nhìn thì phóng túng vô lễ nhưng thật ra mỗi một bước đều đi rất cẩn thận chặt chẽ."
"Ở cái nơi không có quy củ này, đương nhiên là phải hành sự cho thật cẩn thận rồi." Liễu Nguyên nhún vai, hắn ta đang giả vờ hèn nhát. Ở nơi không thể tập hợp thế lực thì việc cần làm trước tiên chính là che giấu đi tài năng của mình.
Lúc này hắn ta lên tiếng, không phải đang có ý phê phán cách làm việc của Chu Cảnh Sâm, mà chỉ là hoàn cảnh của hai người tương đối giống nhau, Liễu Nguyên ít nhiêu gì cũng có chút cảm giác đồng bệnh tương liên. Tự nhiên muốn nhắc nhở hắn: "Thẩm Hải thật sự không phải là một kẻ ngu xuẩn. Cho dù có thật sự là kẻ ngu cũng không thể bò đến được vị trí giáo úy. Hắn ta có thể ở đất này mà tiếp tay cho giặc trong nhiều năm, có thể khống chế chặt chẽ để tin tức không thể truyền ra được bên ngoài, tất nhiên là hắn ta có chút thủ đoạn độc ác. Ngươi chỉ là người bị lưu đày, thân cô thế cô, cũng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi. Huống hồ gì, ngươi cho rằng họ Ngưu có thể là coi người tốt sao? Cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi."
Chu Cảnh Sâm nhướng mày, không tỏ ý kiến. Đương nhiên hắn biết hai kẻ này kẻ tám lạng người nửa cân như nhau. Bắc Doanh và Tây Doanh làm theo ý mình, nhưng đối với mã phỉ ở trong thôn lại có thái độ cực kỳ nhất trí. Hai bên deu mang vẻ thờ ơ khi sự việc xảy ra, xong việc rồi lại đùn đẩy đổ lỗi cho nhau để rồi ra giải quyết chuyện này chỉ cho có lệ. Chỉ cần suy nghĩ động não một chút cũng có thể đoán được hai bên chắc chắn đã có mối quan hệ không đơn giản với mã phi.
Nhưng cho dù Ngưu, Thẩm, hai người bọn họ có đạt được sự đồng thuận như thế nào đi chăng nữa thì khi để cập đến lợi ích riêng của mình thì bọn họ đều đi đến nơi khác để nói riêng. Bản tính của con người chính là như vậy đó.
Chu Cảnh Sâm không khỏi nhớ đến khoáng sản ở phía sau Hồng Sơn, người khác thì không nhận ra, nhưng hắn lại biết rất rõ ràng.
Là dạng khối phẳng. Có màu xanh biển, có lớp màu xanh đồng ở bên ngoài. Trạng thái của đất mờ đục. Chất tương đối cứng, khó có thể đập vỡ, tiết diện không đều nhau. Không có khí, không có vị. Quặng Tằng Thanh, còn được gọi là Thanh Long huyết. Tằng Thanh là một trong năm loại bột Ngũ Thạch, thế gia ở Đại Yến có thói quen hút thạch tán. Cứ như thế trên làm dưới theo, các nhà phú quý tâm thường cũng hút theo, hiện giờ việc hút bột Ngũ Thạch đã sớm trở thành phong trào ở Đại Yến.
Nói cách khác, mỏ quặng Tằng Thanh chính là một cái mỏ châu báu.
Quặng Tằng Thanh ở gân Hồng Sơn, thuộc quyên quản lý của hai người kia, trữ lượng khoáng sản vô cùng lớn. Nếu họ Thẩm không muốn chia đều cho Ngưu Bất Quần thì nhất định sẽ tìm mọi cách để diệt trừ người này. Ở chỗ hai người chỉ có thể chọn một này, hắn ta làm sao có khả năng cho phép Ngưu Bất Quần vượt lên trên mình được?