Chương 243: Món Gà Quay Ta Ăn Cách Đây Vài Ngày Có Vẻ Ngon (8)
Chương 243: Món Gà Quay Ta Ăn Cách Đây Vài Ngày Có Vẻ Ngon (8)Chương 243: Món Gà Quay Ta Ăn Cách Đây Vài Ngày Có Vẻ Ngon (8)
Sợ rằng động tĩnh bắt người của mình quá lớn, bị đối thủ làm ầm ï lên thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Không dám làm lớn chuyện, còn kẻ tung ra tin đồn kia thì lại trơn tuồn tuột như con cá chạch khiến bọn họ không thể bắt được. Bọn họ ngồi ở trong thị trấn một khoảng thời gian cũng không bắt được người nọ. Thẩm Hải vốn còn tưởng giam Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên cho hạ hoả, nhưng bây giờ lại không dám giở trò một chút nào.
Lập tức sai người thả hai người tra đồng thời còn treo thưởng lớn cho những người có công diệt phỉ. Lúc trước đổ lỗi cho Đặng Hổ thì bây giờ cũng có lời giải thích đầy đủ.
Trực tiếp.
Lời nói là tin yêu và có trách nhiệm sâu sắc, đúng là vì có nhiều kỳ vọng khá cao với Đặng Hổ nên mới đặt trọng trách bất kham lên hắn ta, lâm trận đổi tướng là hành vi rất thất vọng. Khiển trách như thế là vì để cảnh giác, để hắn ta có thể khắc sâu được nỗi khổ tâm của mình. Hơn nữa sau khi xuất phát, Thẩm Hải triệu tập tất cả tướng sĩ mà Bắc Doanh sở hữu, gióng trống khua chiêng tiến hành luận công phong thưởng. Đặng Hổ có công diệt phỉ, cũng đã có công phát hiện được hai thanh niên tài tuấn bằng tuệ nhãn của mình. Thẩm Hải đích thân khen ngợi, còn ban thưởng tài vật vô cùng hậu hĩnh.
Không chỉ có như thế, hắn còn thăng ba cấp cho Chu Cảnh Sâm ở trước mặt mọi người, trực tiếp thăng lên làm khúc trưởng, quản lý ky binh của quân doanh. Bị xách đến bên người của Thẩm Hải đi nhậm chức. Liễu Nguyên cũng vì có công phụ tá mà được thăng lên làm phó khúc trưởng, làm phụ tá của Chu Cảnh Sâm.
Một đoạn tin đồn lan ra còn chưa đến nửa tháng, kết quả diệt phỉ đã chuyển biến quay cuồng đến mức muốn có bao nhiêu nhanh chóng thì có bấy nhiêu. Liễu Nguyên chứng kiến một chuỗi biến hoá ở trước mắt mình, ánh mắt nhìn Chu Cảnh Sâm có chút phức tạp: "... Ngươi bố trí từ khi nào?"
Thật ra Chu Cảnh Sâm cũng cảm thấy khá buồn cười, buồn cười việc tốc độ tự vả của Thẩm Hải lại nhanh như thế. Trong tay của hắn vẫn còn rất nhiêu đồ vật chưa lấy ra, Thẩm Hải co được giãn được như thế, nhưng thật ra hắn lại không có nơi dựng võ. Hắn nhàn nhạc nhấc khoé mắt lên, không cao ngạo cũng không nóng nảy, giống như người mà hắn ta hỏi không phải là bản thân mình. Chu Cảnh Sâm không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn ta, mà hỏi ngược lại: "Sau này ngươi tính như thế nào?"
"Muốn thu nạp ta?" Liễu Nguyên khoanh tay ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía của Chu Cảnh Sâm.
Chu Cảnh Sâm cũng không kiêng dè gì mà gật gật đầu: "Liễu Tam công tử học vấn phong phú, thông kim bác cổ, có bản lĩnh trị thế. Điều binh khiển tưởng không phải là thế mạnh của ngươi, ngươi có quanh quẩn ở đây cũng không thể nổi danh được. Bị vây ở nơi nhỏ bé này mơ hồ sống qua ngày chẳng phải là lãng phí sao?"
Đối với lời khen của hắn, Liễu Nguyên khinh thường nhìn lại, cười nhạo một tiếng: "Ai nói với ngươi là ta có tài trị thế?"
“Ta nói.'
Gương mặt tươi cười của Liễu Nguyên cứng đờ.
Thái độ của Chu Cảnh Sâm không cấp bách cũng không chậm rãi, lời nói cũng không mặn không nhạt: "Thấy thế nào?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Liễu Nguyên không nói gì, xoay người đi ngủ.
Hiện giờ hai người vẫn còn ở cùng một doanh trướng, việc phong thưởng mới truyền xuống cũng chưa được thực hiện đầy đủ. Chu Cảnh Sâm cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn ta, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào đầu gối. Ánh mắt lướt qua tấm rèm ở doanh trướng đã được kéo lên, nhìn đến ánh trăng sáng tỏ ở bên ngoài, vẻ mặt thản nhiên tự đắc.
Không biết qua bao lâu, người đang ngủ bỗng nhiên bật dậy, nói ra một câu: "Tay nghề nấu ăn của đệ muội thật tốt? Món gà nướng mấy ngày trước gửi đến đây thật sự không tồi."
Biểu cảm thản nhiên trên mặt Chu Cảnh Sâm cứng lại, khoé miệng rũ xuống. Hai mắt liếc nhìn hắn ta.
Liễu Nguyên nhe răng cười.