Chương 244: Tức Muốn Chết (1)
Chương 244: Tức Muốn Chết (1)Chương 244: Tức Muốn Chết (1)
Bóng đêm như nước, trăng như lưỡi câu. Ánh trăng sáng trong chiếu vào bên trong doanh trướng, phủ lên một tấm màn trên những đồ đạc thô sơ được bài trí ở trong phòng. Chu Cảnh Sâm hơi hơi mỉm cười, nhỏ nhã lễ độ, nói: "Võ nghệ của ta cũng không tồi đâu."
Liễu Nguyên: "..."
Mấy lời đồn đại còn khó dập tắt hơn hắn ta nghĩ, ban đầu hắn ta cho rằng chỉ cần giết vài người lắm mồm là có thể đe dọa được đám dân đen ngu ngốc ở đây.
Không ngờ, cách làm của hắn ta càng tàn bạo, lời đồn càng quá đáng hơn.
Đừng nói Thẩm Hải, mà ngay cả những người có dây mơ rễ má với những đám cướp trong doanh trại khác cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Dạo gân đây Thẩm Hải như một ngòi pháo, chạm nhẹ cũng phát nổ, khi ở trong doanh trại luôn tức giận, không ai dám đến gần hắn ta. Bây giờ ai nấy trong Bắc Doanh đều câm như hến, sợ mình chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ cũng đụng phải họng súng.
Nhưng chuyện này chưa yên chuyện khác đã đến, hắn ta còn chưa dập tắt được lời đồn, người cấp trên phái đến lại tới trước. Người này là Lâm Chi Lan, thư ký đắc của đại đô hộ, hắn ta phụ trách việc hộ tống công văn và kiếm tra công lao và thành tích của các thuộc hạ tướng lĩnh.
Đại Yên tiếp tục sử dụng chế độ ba tỉnh sáu bộ, ngoài thánh thượng có quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm ra, Lại bộ cũng chịu trách nhiệm bổ nhiệm và bãi nhiệm quan viên. Theo lý mà nói, Lại bộ cũng quản lý việc bổ nhiệm và bãi nhiệm chức quan của võ tướng, tuy nhiên đô hộ phủ Bắc Đình và đô hộ phủ An Tây nằm ở biên giới là ngoại lệ. Vì nơi này lạnh khủng khiếp lại còn cách kinh thành Đại Yên khá xa, nên để tiết kiệm thời gian, triều đình đã giao việc bổ nhiệm và bãi nhiệm quan viên ở đây cho đại đô hộ.
"Đại đô hộ đóng quân ở Luân Đài, cách xa phủ đô đốc hàng nghìn dặm. Đại đô hộ vô cùng bận rộn, làm gì có chuyện quản tất cả mọi việc?"
Thẩm Hải ghét bỏ phất tay, bảo tất cả mọi người cút đi, sau khi buông rèm bên trong lại vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ.
Sau khi rời khỏi lêu, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng, họ vội vàng rời đi.
Bây giờ Chu Cảnh Sâm ở một mình một lều, nằm ngoài khu vực đóng quân của doanh trại. Chu Cảnh Sâm buông thanh kiếm bên hông, sắc mặt dần tối sầm. Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, rồi lập tức đứng dậy đi đến lều của Tôn Ngọc Sơn.
Sau buổi trưa, Tôn Ngọc Sơn rời khỏi doanh trại.
Binh sĩ tầng chót không thể tùy tiện ra vào doanh trại dễ dàng, tuy nhiên những tướng lĩnh đứng đầu lại không giống như vậy. Một mình hắn ta tránh khỏi tai mắt rồi đến phố Đông. Đầu tiên hắn ta ăn một bữa thịt bò ở một quán ăn tại chợ Tây, rồi lại đi lung tung trên đường, trước khi quay về doanh trại hắn ta tính một quẻ trong một gian hàng thầy bói. Tôn Ngọc Sơn gõ hai lân lên gian hàng của gã thầy bói kia, sau đó xách một vò rượu quay về doanh trại.
Trong hai ngày vừa rồi, lời đồn đã trở nên thú vị. Lời đồn chưa dập tắt lúc trước càng lúc càng giống như thật.
Vốn dĩ đang đồn từ quan lớn cấu kết với đám cướp, bây giờ lại thành ở Bắc Doanh có quan lớn nhận hối lộ của đám cướp để sát hại người dân. Với lời đồn như chỉ mặt gọi tên đó, sao Thẩm Hải còn có thể ngủ ngon?
Lời đồn thổi này gần như chỉ mặt gọi tên hắn tal
Thẩm Hải tức muốn chết, hắn ta triệu tập thuộc hạ thân tín thăm dò suốt đêm.
Đông Hương trấn lớn đến đâu? Chỉ cần có một chút động tĩnh cũng có thể điều tra ra hết. Huống chi Thẩm Hải còn luôn sai người theo dõi Ngưu Bất Quần, chỉ cần có chút động tĩnh là hắn ta lập tức nhận được tin. Quả nhiên là do Ngưu Bất Quần gây ra, Thẩm Hải tức đến mức xém chút nữa đã rút đao chém Ngưu Bất Quần.