[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246: Tức Muốn Chết (3)

Chương 246: Tức Muốn Chết (3) Chương 246: Tức Muốn Chết (3)Chương 246: Tức Muốn Chết (3)

Thẩm Hải thành công hạ bệ Ngưu Bất Quần, tuy nhiên hắn ta cũng chẳng thể giành được vị trí đứng đầu. Việc người thôn Ô Gia và Trương Gia Kiều bị tàn sát cũng chẳng có tác dụng gì, dù hắn ta không phải là người phụ trách, tuy nhiên vẫn bị liên lụy. Hắn ta cũng bị trách phạt, không chỉ trì trệ chẳng thăng tiến, mà hắn ta còn bị ba năm phạt bổng.

Chuyện hai doanh trại xác nhập làm một tạm thời bị gác lại, vài ngày nữa sẽ biết người mà phủ đại đô hộ phái đến đây.

Vì việc này mà Thẩm Hải nôn ra máu, hắn ta vất vả rất lâu nhưng không tìm hiểu kỹ, còn tự chặt đứt con đường thăng tiến của mình. Nếu biết trước như vậy, chẳng bằng hắn ta và Ngưu Bất Quần tiếp tục bình yên vô sự còn hơn. Tình thế thay đổi, bây giờ Thẩm Hải không còn tâm trí để nghĩ đến việc khác. Hắn ta bắt đầu lo lắng rằng liệu vị quan trên sắp tới có dễ sống chung không, quan trọng hơn cả là người kia sẽ phát hiện ra trạng thái bất thường của Hồng Sơn. Đường kiếm tiền từ phía tây đã đứt, mỏ đồng xanh Hồng Sơn là tính mạng của Thẩm Hải. Thẩm Hải không cho phép bất cứ ai dám nhòm ngó. Nếu có kẻ nào dám động tay vào báu vật của hắn ta, hắn ta dám chặn đường giết người.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, hai bên doanh trại đã gây ra những động tĩnh rất lớn nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiêu đến dân chúng bình thường.

Quan là quan, dân là dân. Chỉ cân không đánh giặc, không dính líu đến thuế má ruộng vườn thì dân chúng đã làm thế nào vẫn sẽ làm như thế. Mỗi ngày Chu gia ra ngoài làm ăn, ngoài việc nhận ra các quan binh trên đường vội vàng hơn thì cũng chẳng có gì quá khác biệt. Đã hai tháng rồi Chu Cảnh Sâm chưa quay về nhà, dù lo lắng nhưng Dư thị cũng không dám đến doanh trại xem thử. Tôn Ngọc Sơn đến chảo hỏi, bảo họ không có việc gì thì đừng đi lại bên ngoài doanh trại.

Dù Diệp Gia không biết rõ ngọn ngành, thế nhưng Tôn Ngọc Sơn đã tự mình đến chào hỏi, vậy chắc hẳn không phải chuyện vô ích.

Tuy nhiên lúc đó lại xảy ra một chuyện khác. Ngày Tôn Ngọc Sơn đến Chu gia, vừa hay gặp phải ông Tôn nghe tiếng động nên ra mở cửa. Tôn Ngọc Sơn đã tìm cha ruột nhiều ngày ở khắp mọi nơi nhưng không thấy tăm hơi, giờ thấy ông cụ ở Chu gia khiến Tôn Ngọc Sơn sung sướng đến phát điên. Hơn nữa ngoài cha ruột, hai đứa cháu trai của hắn ta cũng đang sống yên ổn ở Chu gia. Nhìn vóc dáng của chúng còn cao ráo khỏe mạnh hơn lúc trước ở nhà.

Tôn Ngọc Sơn vui phát khóc, suýt chút nữa hắn ta đã quỳ xuống đập đầu với Diệp Gia, cảm ơn nàng vì đã cứu cha hắn ta.

Diệp Gia rất ngại ngùng khi thấy hắn ta nói lời cảm ơn trịnh trọng như vậy. Nàng vội vàng đỡ hắn dậy rồi nói khách sáo vài câu, sau đó rời đi để hai cha con Tôn Ngọc Sơn trò chuyện trong phòng.

Ông Tôn cũng không khách sáo, ông cụ kéo thẳng Tôn Ngọc Sơn vào phòng của mình. Sau khi nghe cha mình kể lại đầu đuôi sự việc, ánh mắt Tôn Ngọc Sơn nhìn Diệp Gia kính trọng hơn rất nhiều. Hắn ta cũng không nói mấy lời như là đại ân đại đức không cần báo đáp, trước khi hắn ta nói qua về tình hình trong doanh trại cho Diệp Gia. Khi nói đến một vị quan háo sắc ở doanh trại, Diệp Gia trâm ngâm một lúc lâu lâu, mấy tháng này nàng chưa từng đến quá gần doanh trại.

Cuộc sống cũng dần ổn định, Diệp Gia hiểu sẽ không đánh nhau nên cuối cùng nàng vẫn quyết định mở một cửa hàng ở phố Đông.

Diệp Gia đang ở Ngõa Thành. Nàng ngắm nghía rất lâu nhưng chỉ để ý đến một cửa hàng đối diện cửa vào Ngõa Thành. Ông chủ của cửa hàng này muốn rời khỏi Đông Hương trấn, nên đã bán sạch những thứ trong cửa hàng. Tuy nhiên vì không vội nên ông ta ra giá rất cao.

Sao lại đắt như vậy? Kể cả lúc trước Diệp Gia mua một tòa nhà, gồm năm căn phòng lớn, hai căn phòng nhỏ cộng thêm một phòng bếp lớn, kho chứa và một cái viện rộng.
Bình Luận (0)
Comment